Trời càng về trưa. Trên đỉnh đầu đã càng thấy nắng. Nhưng dưới biển nước kia, ba đứa vẫn mãi vẫy vùng. Còn người trên bờ, ngồi lâu mỏi lưng đã đưa nhau đi nhặt ốc
Trên bãi cát trắng mêng mông, Tiểu Ninh vừa cúi đầu thu lượm cái vỏ ốc nhỏ màu trăng. Con nhỏ hí hửng khoe với người đang đi theo sau.
“Cậu thấy đẹp chưa?”
“Đẹp nhưng còn thua…”
“…”
Tiểu Ninh dán vội cặp mắt vào Lục Minh chờ đợi. Chắc con nhỏ định xem cậu kiếm được vỏ ốc nào đẹp hơn.
Lục Minh muốn nói: còn thua cô bé của anh. Nhưng thấy vẻ mặt nó vậy, cậu lại muốn trêu nó chút.
“Còn thua cái má đang cháy nắng của Tiểu Ninh!”
Nắng táp xuống cát. Nắng cũng không ngại áp vào mặt người nên hai gò má con nhỏ đã dần đỏ lên
Tiểu Ninh nghe Lục Minh nói câu đó. Cô vội đưa tay áp lên hai má. Giương cặp mắt nai con nhìn Lục Mịnh.
“Tớ đen hết rồi hả?”
“Ừ, sắp thành than luôn rồi!”
“Hứ.”
Nó quay mặt đi mang bốn từ: Ai tin lời cậu? Quẳng vào mặt Lục Minh.
Gió từ biển thổi vào đung đưa đuôi tóc ngựa. Người đi sát phía sau thầm đếm có bao nhiêu sợi vừa vương lên cánh tay.
Mãi nhặt vỏ ốc, Tiểu Ninh và Lục Minh không hề biết hai đứa nó đã đi quá xa nơi cũ. Khi bên tai vẳng vẳng tiếng gọi ở phía sau. Hai đứa mới ngoái cổ lại nhìn.
“Ui, đi tít xuống đây rồi hả?”
“Ừm, đừng nhặt nữa! Lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611856/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.