Nghe Lục Minh giảng bài. Mới hơn mười giờ mà mắt Tiểu Ninh đã biểu tình đòi ngủ.
“Lục ca, giải lao chút được không?”
Tiểu Ninh nằm dài trên bàn. Cô thật sự đã mở mắt hết lên. Thầy thì đang hăng mà học sinh đã ngã rạp. Lục Minh thấy mà chán nản cho đứa đệ tử độc tôn.
“Ừm, nghỉ chút đi!”
Lục Minh không nỡ ép con nhỏ. Vì dù sao nó cũng là bệnh nhân. Cực chẳng đã sắp thi rồi cậu mới nhồi nhét cho nó.
“Tớ đưa cậu ra vườn chơi!”
“OK!”
Nói là vườn nhưng chắng có gì ngoài bốn chậu trúc, vài chậu hoa hồng và hoa lan chỉ. Hai đứa ngồi trên chiếc xích đu đung đưa ăn xoài nói chuyện xa xưa. Chuyện ngày Lục Minh mới tặng nó bốn chậu trúc.
Gió bấc từ hướng biển thối vào như mang theo vị mặn của muối vương trên miếng xoài chua. Không biết người ngồi bên cạnh vừa nói câu gì màTiểu Ninh vừa nhai xoài vừa cười tít mắt. Đoạn nó ngừng nhai, bỏ dở miếng xoài lơ lửng ngang miệng, giương đôi mắt kinh ngạc nhìn Lục Minh.
“Cậu nói thật á?”
“Thật!”
Thì ra Lục Minh kể nó nghe: cậu vừa được ba mẹ mua cho chiếc Pega.
Tiểu Ninh nghe xong vui mừng chỉ thiếu nhảy bổ vào lòng ôm cậu tăng cho vài cái thơm má.
Lục Minh nghĩ mà thương con nhỏ. Cũng vì chút lòng riêng mà cậu đã để cho nó khổ sở với chiếc xe cùi bắp trong những ngày hè về nắng gắt.
“Tớ sẽ tập xe cho cậu!”
“Khi nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611850/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.