Những ngày mới sang Anh, Tiểu Ninh buồn lắm. Một phần do xa lạ với cảnh cảnh vật xung quanh ở nhà mới, phần chưa quen với cuộc sống không có Lục Minh bên cạnh. Nó buồn nhiều hơn và thấy nhớ Lục Minh cũng nhiều hơn.
Lúc đầu, trong lòng Tiểu Ninh còn nuôi hi vọng chờ một ngày hai đứa gặp lại. Nhưng sau một tháng ở xứ người, Tiểu Ninh dần ý thức được rằng, điều đó là không thể. Bởi, khoảng cách địa lí giữa hai nước quá xa xôi.
Dẫu cách mặt nhưng nó không muốn cách lòng. Tiểu Ninh muốn gọi đi một cuộc điện thoại, ước mong được kết nối tâm tư của nó về với Lục Minh.
“Mẹ, mình gọi về cho Lục Minh được không ạ?”
“Tạm thời chưa kết nối về nước được con à!”
Mong ước trong lòng rất nhanh bị phá vỡ. Tiểu Ninh dù không muốn cũng phải chấp nhận rằng: Mình và Lục Minh đã thật sự mỗi đứa một nơi.
Nhà mới của Tiểu Ninh nằm gần một công viên, cách trung tâm thành phố không xa. Muốn đến phố chỉ mất vài phút đi bộ.
Chiều chiều, Tiểu Ninh hay ra đứng lặng hàng giờ ở công viên. Bên hàng liễu xanh soi bóng rũ xuống mặt hồ, thân hình mảnh mai của nó càng lẻ loi và mỏng manh.
Mắt Tiểu Ninh đau đáu nhìn về đôi thiên nga trắng. Chúng đang rũ đôi cánh trắng, vươn chiếc cổ kiêu kì quấn quýt bên nhau. Tiểu Ninh ước gì: Mình và Lục Minh cũng như đôi thiên nga ấy.
Ban ngày, Tiểu Ninh vẫn tỏ ra vui vẻ để mẹ yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611818/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.