Càng đi đoạn đường xuống núi càng xa. Lúc này Lục Minh vỡ lẽ: Mình đã lạc hướng.
Anh dừng bước. Đưa mắt nhìn, xung quanh chỉ một màu trẵng xóa. Các hố và khe rãnh đã bị tuyết che không còn dấu vết. Cơ thể anh như đông cứng. Tiểu Ninh nhận ra sự bất thường, cô ngước mắt.
“Sao thế anh?”
Lục Minh không trả lời. Mắt anh dán chặt vào khoảng không mịt mù ở phía trước. Đến khi cô lặp lại câu hỏi ấy lần hai. Anh xoay người, ôm lấy khuôn mặt tái trắng vì lạnh của cô trong đôi găng tay to: “Hình như …anh định hướng …sai rồi!”
Tiểu Ninh đang đau nhức vì cái lạnh, cơ thể gắng gượng dường như sắp rệu rã cả ra. Nghe anh nói xong câu đó, không biết cô lấy sức ở đâu, hét to lên: “Bị lạc đường rồi ý ạ!”
Lục Minh im lặng hồi lâu. Anh ôm chặt lấy Tiểu Ninh: “Nếu trong ba tiếng nữa, chúng ta không tìm ra đường chỉ e…”
Sự ngập ngừng của anh, Tiểu Ninh hiểu được kết cục tồi tệ đang chờ phía trước. Cô vòng tay xiết chặt eo anh. Nghĩ đến tình huống nhất xấu anh và cô sẽ đối mặt. Đó là cái chết. Nếu chút nữa chết đi. Vậy thì bây giờ cô ôm anh thêm chút nữa. Hít thật sâu mùi thân thể anh, để trên đường lên thiên đường hay xuống địa ngục, theo mùi hương này, cô sẽ tìm được anh. Cô dụi đầu mình vào ngực anh thêm chút nữa. Nhưng thấy vẫn chưa đủ để có thể yên tâm, cô cứ dụi vào thêm.
Lục Minh biết cô đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611800/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.