Gần đến lễ Giáng sinh. Không khí nơi đây càng nhộn nhịp. Sau khi đưa Lục Minh đến khu vật lí trị liệu, cô mở khóa điện thoại. Rất nhanh màn hình đã hiện thị loạt tin nhắn.
Mẹ Bạch Nguyên:[ Con gái yêu, mẹ sắp về rồi! Thích quà gì mẹ mua!]
Quà gì à? Trải qua biến cố vừa rồi. Cô hiểu: Không có món quà nào bằng việc cùng người mình thương hiện hữu nơi trần thế. Còn sống vui vẻ bên nhau là món quà vô giá nhất.
Cô soạn tin cho mẹ:[Chỉ cần mẹ thôi!]
Tin tiếp theo là của cha cô:[Con yêu, chơi vui vẻ không? Giáng sinh con về nhà chứ?"]
Về nhà? Tình hình Lục Minh như hiện giờ, có thể hai người khó mà về Oxford vào dịp Giáng sinh. Nhưng không muốn cha lo, cô bèn gửi đi một tin: [Ba và mẹ tự đón Giáng sinh! Con chơi với anh ấy thêm vài ngày!]
Sau đó còn vài tin của Kevin đại loại hỏi cô đang ở đâu mà không gặp ở Oxford. Cô mỉm cười gửi cho cậu ấy một tin: [Đi chơi với người yêu!]
Người gửi tin sau cùng cho cô là Lucky. Thầy ấy hỏi: [Anh còn cơ hội cùng em đón Giáng sinh?]
Một câu nói ngắn gọn nhưng hàm ý rõ ràng. Cô không muốn gieo vào lòng Lucky một mầm bệnh. Tình yêu nói trắng ra nó cũng giống như một loại dịch. Gặp đúng người đúng thời điểm như bệnh nan y phát hiện kịp thời, gặp đúng thầy. Kết quả có cơ hội sống. Nhưng lỡ gặp đúng người mà sai thời điểm thì chỉ chuốc thêm vào lòng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-con-anh-yeu-em/2611794/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.