Chương trước
Chương sau
Ba năm học tiến sĩ là thời gian khổ sở nhất của Tiểu Ninh. Hầu như cô suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm thực hiện các xét nghiệm cơ bản về huyết học, đông máu, xét nghiệm test nhanh trong chẩn đoán, lấy mẫu và vận chuyển mẫu đến các labo sinh hóa, huyết học, miễn dịch, vi sinh, giải phẫu bệnh và kí sinh trùng.

Ngoài ở phòng thí nghiệm, Tiểu Ninh còn chạy đi chạy về giữa trường và thư viện. Hết tìm Lục Minh cùng anh thảo luận về kết quả cô thu được trong thí nghiệm. Cô lại đi tìm cha mình để xả stress: “Cha à, con gái cưng của cha sắp bị tên cẩu thái giám Lục Minh hành cho ê não rồi!”

Hàn Dương bật cười: “Con nói có quá không? Cha thấy thằng bé rất manly mà!”

Cô ở ghế sopha khịt mũi: “Đó là vẻ bề ngoài thôi! Còn bên trong chuẩn gu thái giám!”

Cô say sưa kể khổ với cha về việc Lục Minh chỉ giỏi hành hạ cô với mớ tài liệu và một đống mẫu máu yêu cầu cô xét nghiệm tìm ra bệnh lý.

Ngoài kia mùa xuân đã về chưa?Mùa hè ở Oxford có nắng không? Cánh đồng hoa Lavender có rộ màu tím biếc? Thu về lá vàng có còn rụng đầy thảm cỏ không? Còn mùa đông nữa? Chắc là không còn tuyết trắng rơi? Vì cô không còn cảm giác lạnh! Toàn thân lúc nào cũng bốc nóng với mớ tài liệu và báo cáo kết quả xét nghiệm. Anh đã thực sự vùi lấp thành công tuổi thanh xuân của cô trong bốn bức tường phòng thí nghiệm và thư viện Radcliffe.

Trước khi kết thúc ca thán về anh, cô chốt luôn câu: “Anh ta mê máu hơn mê con! Con đang thắc mắc liệu vị giáo sư họ Lục nổi tiếng kia có vật quí thuộc về đàn ông không?”

Cùng với câu chiêm nghiệm của cô vừa thốt ra. Hàn Dương bị bóng người vừa đến đứng ở cửa làm cho thót tim. Ông hết nhìn chàng trai, lại nhìn cô con gái cưng của mình, thực tình chẳng biết nói sao. Ông bèn kiếm cái cớ: “Lục Minh, cháu cứ làm gì làm! Chú đi có việc!”

Tiểu Ninh nghe xong câu nói của cha. Cô quay mặt ra hướng cửa. Lục Minh đã đứng đó tự lúc nào. Trong lòng cô vang lên một tiếng toang đổ vỡ. Thấy sâc mặt anh dần thay đổi từ trắng chuyển sang xanh, cô cũng viện lí do xách balo chuồn cho lẹ: “Em…đến phòng thí nghiệm đây!”



Nơi anh đang đứng là ngưỡng cửa. Cô thầm kêu khổ, chửi anh ăn đứng vô duyên rồi len lén lách người đi qua. Lòng cầu mong tổ tiên chín lần chín tám mươi mốt đời Hàn gia, Lâm gia và Bạch gia phù hô: đừng để cô va vào anh cho dù là vạt áo kẻo kiếp nạn ập đến lúc nào không hay!

Khi sắp thuận lợi đi qua anh. Cô mừng thầm cảm ơn tổ tiên linh hiển. Thì nghe người tưởng đã hóa băng kia cất giọng ôn hòa: “Lên phòng anh! Có việc giao cho em!”

Cô nghe mà tay ríu chân run, không dám đứng thẳng người. Cúi đầu trộm nhìn lén sắc mặt anh lí nhí: “Dạ!”

Đoạn đường từ phòng cha lên tới phòng Lục Minh dài như hàng nghìn cây số. Cô thầm chửi anh xuất hiện không đúng lúc chửi mình miệng nhanh hơn mắt. Từ đó, cô rút ra bài học sâu sắc: Nhìn xung quanh thật kĩ rồi mới được há miệng phát ngôn!

Bởi bữa đó, cô không những bị ăn hành ở văn phòng của anh mà tối đó lúc ở nhà cô còn bị anh dọa cho chết khiếp!

Lúc lên đến văn phòng của anh. Lục Minh đột nhiên dừng lại. Cô không kịp dừng chân đâm đầu luôn vào lưng anh.

“Ui da, anh…” đi đừng kiểu gì vậy hả? Định làm gãy mũi người khác mới cam lòng sao?

Cô tính la anh như vậy. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thấy sắc mặt vừa xanh vừa đỏ của anh, cô thức thời đưa tay bịp miệng. Cô giương đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn anh.

Lục Minh bị ánh mắt đó làm cho bật cười. Đã gây họa còn giã vờ ta đây không biết! Tiểu Ninh, em nói xem anh sẽ trừng phạt em như thế nào?

“Không ấy, thầy đưa tài liệu em dịch cho! Bao nhiêu cũng được!” Cô ngoan ngoãn nhận lỗi.

Ánh mắt anh cỏ vẻ dịu hơn. Anh nhìn kẻ vừa kể xấu anh đủ thứ loại gật gật đầu: “Một ý kiến không tồi! Anh sẽ cho em nguyện ý!”

Nói xong anh mở ngăn kéo bàn làm việc lấy đưa cô một USB: “Em dịch hết đêm nay cho anh!”

" Cả đêm luôn hả?" Cô thất kinh giương đôi mắt to đen nhìn chăm chăm vào anh.



Anh cũng nhìn chăm chăm đối mắt với cô: “Ừ, nhớ dịch ở phòng anh!”

Địa điểm yêu cầu quá bình thường! Bởi lúc nào dịch tài liệu cô không ở cùng anh! Nhưng điều bất bình thường nó nằm ở USB!

Đêm đó, sau khi tắm rửa và đắp dưỡng da các kiểu. Cô nắm USB, ôm máy tính lên phòng anh.

Lục Minh đang viết báo cáo bằng laptop. Ánh mắt tập trung cao độ. Đôi bàn tay lướt như bay trên bàn phím.

Cô đến bên bàn. Lặng lẽ ngồi xuống tránh làm kinh động anh ít nhất có thể. Cô khởi động máy, cắm USB vào.

Sau khi click folder. Trên màn hình nhanh chóng hiện lên một file duy nhất tựa ghi:Tài liệu mật.

Tài liệu dành cho nghiên cứu khoa học há chẳng phải là tài liệu mật sao? Lưu chi cái tên nhìn mà phát sợ! Cô bỉu môi, chẳng đắn đo click chuột mở tập tin.

Rất nhanh nội dung bên trong hiện lên trên màn hình máy tính.

Là hình ảnh chứ không phải mớ chữ như các tài liệu trước đó anh đã đưa. Cô đang tò mò không biết Lục Minh định cho cô xem hình ảnh gì? Thì từ loa máy tính đã phát ra âm thanh. Một loại âm thanh đậm chất ái muội. Rất nhanh thứ âm thanh đó đã lọt vào tai cô. Kích thích đại não, từ đại não phát lệnh bảo mắt cô: mau tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu?

Mắt cô nhận lệnh chăm chú nhìn vào màn hình. Để rồi chỉ một giây sau.

“Á…á…a!”

Cùng với tiếng la thất thanh giữa đêm vắng của Tiểu Ninh. Cô đưa tay bịt ngay mắt lại, xoay lưng đối diện màn hình.



Mà người đang viết báo cáo kia cũng kịp thời có mặt. Đập vào mắt anh là một…cảnh film nóng.

Anh nhanh tay tắt nó đi. Âm thanh kia cũng im bặt. Anh lén nhìn người con gái bị dọa cho chết khiếp kia nở nụ cười khổ: “Ai cho em xem mấy film đó?”

Ai cho à? Còn mặt dày hỏi cô câu đó! Ý là bảo cô tự thích xem đấy hử?

Lửa giận phừng phừng cùng sự xấu hổ vì cảnh bốc khói vừa rồi, cô quay lưng trừng mắt quát to: “Còn không phải chuyện tốt tên thái giám nhà anh làm đó hả?”

Lục Minh nhìn gương mặt đỏ như gấc chín của cô thật sự không thể nhịn cười: “Em ham hố còn chê anh thái giám! Thế em đã kiểm tra chưa mà dám mạnh miệng?”

“Nhân tiện em thử kiểm nghiệm luôn đi!” Anh sợ cô chưa đủ khiếp bồi thêm câu rồi đối mắt với cô.

Trong đôi mắt thâm sâu đen hun hút như đáy vực của anh vừa nhen lên tia lửa đỏ. Cô hoảng hồn đẩy anh ra, lồm cồm đứng dậy chạy về phòng.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của người con gái. Anh cuối cùng cũng cười to sảng khoái. Sau đó thầm chửi Lucky: Không biết anh ta gửi cái USB ba film đen đó cho mình làm gì?

Sau đó trách mình lấy nhầm USB giao cho Tiểu Ninh. Phen này thật sự đã làm cô kinh hãi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.