Dạo gần đây trời bắt đầu đổ xuống những cơn mưa mùa hè xua tan đi phần nào cái nóng oi ả, mà An Lạc xem như cũng sắp kết thúc một năm học của mình. Giờ nghỉ trưa, bên ngoài chuyển mây đen mịt mù, sau đó từ vài giọt mưa nhỏ đã trở nên nặng hạt hơn, đám học sinh đành chán nản tụ tập trên hành lang hoặc trong lớp học chuyện trò với nhau.
"Hôm nay anh trai ngầu ngầu có đón anh không?"
Một thằng nhóc nhỏ hơn An Lạc khoảng chừng hai ba tuổi dùng thủ ngữ trò chuyện với cậu, nó tên Khánh, câm điếc bẩm sinh.
"Không có, dạo này ảnh bận lắm."
An Lạc đáp lời nó, đôi mắt có chút thơ thẩn nhìn màn mưa trắng xóa ngoài kia. Dạo gần đây Gia Quân rất bận, có hôm hơn chín mười giờ mới chạy sang đón cậu, về đến nhà thì ngã gục ra ghế sofa không còn biết trời đất gì. An Lạc biết hắn không còn dính dáng nhiều đến đám giang hồ kia, dần dần cũng bắt đầu thỏa hiệp sẽ về cùng Vĩnh Huy, chủ yếu tranh thủ làm chút đồ ăn cho cả hai, cậu không muốn đã mệt như vậy rồi mà hắn còn phải bò đi nấu cơm nữa.
"Phải rồi, nghỉ hè này anh có đi đâu chơi không?" - Khánh lại khều khều cậu mà hỏi.
An Lạc nhớ đến lời hứa của Gia Quân, không nhịn cười đến hai mắt cong cong gật đầu trả lời:
"Có, đi biển."
"Đi biển vui lắm, mấy năm trước em cũng cùng gia đình đi rồi á." - Thằng bé phấn khích hoa chân múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573707/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.