An Lạc chầm chậm đứng dậy phủi đi cát đất dính trên người, dưới cái nắng chang chang cậu chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Bây giờ hiển nhiên là cậu không thể đi chợ được rồi, trở về thì nhất định sẽ bị dì mắng cho một trận, An Lạc khẽ nhẩm tính, với mức tiền lương dì út trả cậu hiện tại thì cậu phải làm không công cho dì tận hơn tháng trời không nghỉ mới đủ trả hết nợ, nghĩ tới mà rầu hết cả ruột gan.
An Lạc không sợ khổ, cậu đang sống trong cái khổ kia mà, chỉ có điều nghe chửi thì ai mà cười cho nổi, cuộc đời cậu vốn đã nhiều nỗi buồn rồi nên cậu không muốn thêm đâu. Cậu xoay người lại thì thấy bà chủ xe nước ban nãy đang bận bịu tiếp tục buôn bán như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Dường như cảm giác được có người nhìn mình, bà ấy cũng đưa mắt về phía cậu, sau đó đột nhiên nhăn tít cặp mày của mình khiến các nếp nhăn xô lại với nhau rồi mắng lớn:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Biến đi!"
An Lạc thoáng sửng sốt, kiểu thái độ gì vậy, nếu tính ra thì nhờ có cậu mà bà ta mới giữ được xe nước kia mà. Cậu cảm thấy thế giới này sắp đảo điên cả rồi, kẻ hung dữ muốn cướp đồ người khác thì được cảm ơn còn người vô tội mất hết cả tiền bạc vì một bà lão xa lạ như cậu lại bị chính bà ấy mắng chửi. An Lạc bỗng dưng tiếc nuối mớ lo lắng sốt ruột của mình lúc nãy quá chừng.
Cậu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573661/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.