"Nè, hạnh phúc là gì vậy?" - An Lạc hỏi.
"Là khi cậu cảm thấy rất vui vẻ." - Thỏ con đáng yêu hưng phấn trả lời cậu.
"Thế như thế nào là vui vẻ?" - An Lạc thắc mắc.
"Là khi cậu có thể thoải mái mỉm cười." - Thỏ con đến gần cậu - "Sao vậy? Cậu đang không vui ư?"
"Mình cũng không biết nữa..."
"An Lạc!"
Một giọng nữ chanh chua cắt ngang cuộc trò chuyện của cậu và thỏ con, thỏ con biến mất, trước mặt cậu lại hiện ra một đống bát đũa bẩn thỉu cao ngất, rửa mãi, rửa mãi cũng không hết được.
"Làm xong chưa mà ngồi đó ngơ ngẩn!" - Người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, người béo ụ, khuôn mặt dữ tợn bước xuống dùng ngón tay xỉ vào trán cậu - "Có biết khách đông lắm không? Làm mau lên."
An Lạc vội vã gật đầu lia lịa, đôi tay lại thoăn thoắn rửa liên tục.
"Liệu hồn đó. Làm biếng nhớt thây."
Người phụ nữ kia cuối cùng cũng đi, bỏ lại An Lạc chỉ có thể thở dài mệt mỏi.
Ngày nào cũng như ngày nào, cậu đều quằn quật với mớ chén dĩa, rồi đêm đến một mình ở lại dọn dẹp toàn bộ quán ăn mới có thể lê tấm thân của mình về phòng trọ nhỏ hẹp chưa đến mười hai mét vuông. Mà quán ăn này cũng không phải của người xa lạ nào, mà là do dì út cậu mở.
Từ khi mất ba mẹ đến nay, cậu sống nương nhờ vào họ hàng nội ngoại, nhưng bên nào cũng ngại gia đình mình còn không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573659/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.