Hiệu suất làm việc của sơn tặc đúng là cao, chưa tới một giờ ba khắc đãcó mấy người mang theo quần áo đẹp trở về phục mệnh. Thu Anh Đào cúi đầu nhìn đống quần áo hoa lệ trên mặt đất, kích thước lớn nhỏ không đồngđều, nhìn qua cũng không giống như cởi từ trên người nữ nhân xuống…Không biết cành vàng lá ngọc nhà ai xui xẻo như vậy, váy áo người ta vừa mới làm xong đã bị cướp đi, chắc chắn lúc này tám phần là ngồi ở venđường vẽ vòng tròn nguyền rủa.
Thu Anh Đào chọnlấy một bộ váy áo tương đối mộc mạc đi vào rừng, vội vàng thay. Nàngnghe loáng thoáng tiếng Mộ Giai Nam nói chuyện với sơn tặc, hình như cóviệc gấp gì đó cần hắn trở về sơn trại.
Mộ GiaiNam trả lời câu có câu không, quay lại đã thấy Thu Anh Đào ăn mặc chỉnhtề đi ra, đây là lần đầu hắn thấy Thu Anh Đào mặc váy, màu vàng thanhnhã tăng thêm vài phần nhã nhặn trầm tĩnh, Mộ Giai Nam nhếch môi cườimột tiếng: “Thế này mới giống nữ nhân.”
Thu AnhĐào nhấc làn váy đi mấy bước lại gần, đám sơn than thở mấy tiếng kỳ quái như phụ hoạ, nàng khó chịu mím môi, dùng chạc cây viết mấy chữ xuốngđất: Ngươi vội đi thì đi đi. Sau đó cúi người chào thật thấp.
Mộ Giai Nam đưa tay lên, bọn sơn tặc nhanh chóng rời đi, hắn lấy ra mộtchiếc khăn tay dính máu, rồi buộc lên cổ tay nàng: “Tống Hàn Nho có thểnhận ra “Bắt yêu cô”, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Ánh mắt Thu Anh Đào dừng lại trên chiếc khăn tay, khăn tay dính đầy máutươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/174066/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.