Đúng như Mộ Giai Nam sở liệu, mặc dù Hoàng thành đã bị công hãm, nhưnghoàng đế nhất định không chịu thoái vị. Mộ Giai Nam cũng không tức giận, hắn khẳng định chắc chắn hoàng đế ngồi không vững trên ngai vàng. YếnHoàn Sơn cầm đầu phát khởi “Thị long” khẩu hiệu, trên thiên hạ có nhiềuhào kiệt hưởng ứng, các lộ hào kiệt theo bốn phương tám hướng khôngngừng tụ tập, dân chúng phản đối chính sách tàn bạo cũng từ từ tăng lên. Khí thế sét đánh không kịp bưng tai, có thể nói khó lòng phòng bị. Mấyvạn binh lính đóng quân ngoài thành toàn bộ bị bắt, hoàng đế lúc nàychính là cá trong chậu. Huống chi binh lực triều đình chủ yếu đóng quânxa Hoàng thành, quan viên lớn nhỏ trong triều đều bị nhốt vào đại lao,nên không có ai chỉ huy binh lính. Mặc dù có người liều chết truyền tin, bọn lính không ăn không uống, ngày đêm lên đường đến cứu viện cũng phải hơn mười ngày. Chờ tới lúc đó đừng nói là hoàng đế, ngay cả hoàng cungcũng hóa thành hư ảo. Vấn đề quan trọng nhất là: binh lính từ dân mà ra, giang sơn dao động, thay đổi triều đại, ai còn quản sống chết hoàng đế, đám binh lính chỉ cần người nhà bình an vô sự thì đủ rồi. Mộ Giai Namsau một phen thao thao bất tuyệt, hoàng đế mặc dù không muốn thừa nhận,nhưng tựa hồ cũng đoán được vương triều sắp diệt vong, càng thấy rõ mộtchuyện, chính sách chuyên chế tàn bạo, chỉ làm quân lính chán ngán thấtvọng, lần này khởi nghĩa, thuận theo dân tâm, hắn chỉ đành chấp nhận sựthật. Mộ Giai Nam cũng không nóng lòng vào ở trong hoàngcung, hoàng đế, hoàng tử và đám phi tần toàn bộ đều bắt giữ giam lỏng ởhậu cung. Chỉ trong một đêm, Hoàng hậu rốt cuộc cũng tỉnh giấc mộng xưng đế, hôm qua ả vẫn còn là Hoàng hậu vạn người kính ngưỡng, hôm nay ảliền thành tù nhân. Hoàng hậu chịu không nổi đả kích giang sơn đổi chủ,nên phát điên. Tể tướng cũng trợn tròn mắt, Mộ Giai Nam đã hạ lệnh, mộtđám gian thần không người nào may mắn thoát khỏi, toàn thể đem đến ngọmôn chém đầu thị chúng. Binh khởi dân phản, thiên hạ đại loạn, quân chủxuống đài, vinh hoa phú quý giống như phù du. Quế công công đương nhiên không dám cùng Mộ Giai Nam nhận thức, nhưng hắn thấy MộGiai Nam bình an trở về cũng cảm thấy vui mừng. Quế công công cũng không buồn chuyện Mộ Giai Nam tạo phản, hắn cũng thấy rõ, chiều hướng pháttriển, mặc dù hôm nay không phải Mộ Giai Nam đi đầu khởi nghĩa, cũng sẽcó người khác đi làm. Quế công công và Hoàng Thượng bị giam giữ ở Thiênlao, hắn đối với Hoàng Thượng vẫn cung kính như bình thường, một bêngiúp Hoàng Thượng giải sầu. Cả đời Quế công công vì để có bữa cơm no màcam nguyện làm thái giám, may mắn Hoàng Thượng coi trọng, một đường đưahắn lên vị trí đại tổng quản, hắn cũng có nô tài nịnh hót hầu hạ, bấtquá nhìn hắn như tiêu dao khoái hoạt, lại không ai biết hắn mỗi ngàyđiều vì miếng cơm mà suy nghĩ, cửa cung thâm sau như biển, là nơi khôngcó đường về, cũng đến lúc hắn nên nghỉ ngơi rồi. … Trong Ngưu thị tiêu cục, Chư Cát Huệ Lan ngồi trong đình viện u sầu, lúc này, nàng có lẽ là người duy nhất trong thành chưa bị nhốt vào Thiên Lao,nhớ ngày trước ai cũng muốn kết thân với hoàng thất, nhưng hôm nay thìsao, ai cũng sợ mình có quan hệ với triều đình. Ai… Nàng muốn gặp TốngHàn Nho, không hy vọng bọn họ có thể thả Tống Hàn Nho, nàng chỉ muốncùng Tống Hàn Nho bị giam chung một nhà giam như vậy là đủ rồi. Chư CátHuệ Lan muốn nhờ Ngưu Nữu Nữu hỗ trợ, nhưng Ngưu Nữu Nữu từ lúc trở lạiNgưu thị tiêu cục cho đến giờ vẫn nổi bão không ngừng, huy đao múa kiếm, giương nanh múa vuốt truy đuổi Đậu Hoa chạy loạn khắp sân. Đối với Đậu Hoa mà nói, chuyện này tất nhiên là vui mừng, nó chạy rất hăngsay, căn bản không nhận ra tâm tình buồn bực của Thu Anh Đào. Thu Anh Đào thở hỗn hển đi đến bên cạnh Chư Cát Huệ Lan: “Đói bụng sao? Ta đi nấu cơm.” Nàng tận lực làm cho chính mình nhìn qua thực trấn định, tuy rằng trấn định có điểm quá. . Chư Cát Huệ Lan tiến lên từng bước giữ chặt Thu Anh Đào: “Ngưu tiểu thư, trong lòng ngươi khó chịu thì đừng miễn cưỡng cười, ngươi như vậy không phải là ngươi thường ngày …” “Ta không có, ta chỉ là muốn cười, cha được cứu, ta thật là vui, ha ha ha ——” Thu Anh Đào cũng cảm thấy mình cười rất giả tạo, nhưng nàng có thể làm gìbây giờ, chẳng lẽ cùng Chư Cát Huệ Lan thảo luận Mộ Giai Nam như thế nào anh dũng đại náo hoàng thành sao?. Chư Cát Huệ Lan giật mình, đổi đề tài: “Hay là ngươi dạy ta nấu đồ ăn đi? Sau này ta có thể tự tay nấu cho Vương gia ăn.” “Được đó! …” Thu Anh Đào đáp ứng rất thống khoái, nhưng tài nấu nướng của nàng có chútkhông được tốt nha. Tươi cười nàng cương cứng bên môi… Một đêm chia taykia, nàng biết Mộ Giai Nam trù nghệ rất giỏi. Trong lòng nàng nổi lênchua xót, một đường khó khăn truy đuổi mới có được hạnh phúc, nhưng lúcnày ngay cả thân ảnh của hắn nàng còn không thấy, thì làm sao khiến hắnchú ý đây… Thu Anh Đào hít thở một hơi, nước mắt của nàngnhiều thật đó, như vậy cũng không giống nàng thường ngày, nàng nên vuimới phải, Mộ Giai Nam còn sống trở về, nàng đợi lâu như vậy, phải cườito mới đúng. Thu Anh Đào một phen lau đi nước mắt, cười tủm tỉm nghiêngđầu: “Trước dạy ngươi làm… Trứng xào đi!” “Ừ, ta ngốc lắm, đừng chê ta nha.” Chư Cát Huệ Lan muốn dời đi suy nghĩ trong lòng Thu Anh Đào, điều đau buồnnhất thế gian chính là quyến lữ gặp lại nhưng không nhận thức. “Ta cũng không thông minh, ha ha…” Thu Anh Đào một tháng qua ăn không ngon ngủ không yên, mở mắt là Mộ GiaiNam nhắm mắt cũng Mộ Giai Nam, đến khi lòng nàng thoái chí, Mộ Giai Namlại xuất hiện, nàng nhất thời cảm thấy nước mắt nàng rơi rất có ý nghĩa, nàng biết hắn sẽ không dễ dàng chết đi. Tuy rằng hắn tạm thời đã quênnàng, nhưng nàng tin tưởng, Chân tình! … Là vô địch ! Giống như nàng tin tưởng Mộ Giai Nam còn sống. Nghĩ vậy tâm tình nàng cũngtốt hơn, nàng sờ sờ bụng đột nhiên cũng cảm thấy đói, nàng đi vào phòngbếp, cầm chảo lớn lên… Được rồi! Ăn uống no đủ trước thì mới có khí lựctruy hồi Mộ Giai Nam, cố lên! “Ngưu tiểu thư, cô ở bên trong sao?” Một đạo âm thanh mềm mại từ cửa phòng bếp truyền đến. Thu Anh Đào rất thính tai, nàng nghe thanh âm này thì biết là Ngưng Sa Tử: “Ta ở trong này, đang nấu cơm, Ngưng quan chủ vào đi.” Ngưng Sa Tử chân thành đi vào, thản nhiên cười: “Chúng ta là tới ăn cơm, ha ha.” Theo sau vào chính là Mộ Giai Nam. Thu Anh Đào ánh mắt dừng trên người Mộ Giai Nam, nhìn không chớp mắt, hoặc là nói căn bản bất động con mắt… “Nga…” Ngưng Sa Tử lắc lắc bàn tay trước mặt Thu Anh Đào: “Ngưu tiểu thư, chúng tôi xuống núi có chút gấp gáp, muốn ở tạm Ngưu thị tiêu cục ít hôm không biết có được không?” Kỳ thật bọn họ có thể ở chỗ khác tốt hơn, vương phủ thì cũng có bảy, támchỗ. Chẳng qua, Ngưng Sa Tử muốn bắt cầu cho Ngưu Nữu Nữu và Mộ GiaiNam, tuy rằng trong lòng cũng đau buồn, nhưng nàng biết trong lòng NgưuNữu Nữu càng thống khổ hơn. “Đương nhiên được, các người cứ ở lại đây, ta và Mộ… Chúng ta lúc ở trong núi cũng được các ngươi khoản đãi, lễ thượng vãng lai là tất nhiên.” Thu Anh Đào miệng đầy đáp ứng, nàng bỗng nhiên lại cảm thấy… Ngưng Sa Tử cũng không xấu như nàng nghĩ a. Mộ Giai Nam không rảnh nghe các nữ nhân hàn huyên, hắn hai tay hoàn ngực đi đến bếp lò, nhìn trứng gà trong chảo, nhíu mi nói: “Ngươi mời khách ăn thứ khó coi này sao?” “Ai mời ngươi? Ngươi tự mình nấu đi!” Thu Anh Đào cũng muốn hảo hảo nói chuyện, nhưng thái độ Mộ Giai Nam nhưvậy! … Rõ ràng xem nàng là người ngoài… Con bà nó, nàng lại khó chịurồi. “Chậc chậc, ngươi thật không lễ phép nha…” Mộ Giai Nam đẩy đẩy bả vai Ngưng Sa Tử, thân thiết nhu hòa hỏi: “Ngươi nói vị nữ tử này từng yêu thầm ta sao? Có lầm không đó?” “Ai thầm mến ngươi? !” Thu Anh Đào một phen ném cái chảo xuống: “Tránh ra tránh ra ——” Nàng mãnh lực một phen đẩy Mộ Giai Nam ra, sau đó tức giận đi ra khỏi phòng bếp, bỏ lại một đám khách nhân hai mặt nhìn nhau. Ngưng Sa Tử không còn gì để nói, xấu hổ mím môi, Mộ Giai Nam cư nhiên bẻ cong sự thật, nàng rõ ràng nói qua, bọn họ là người yêu của nhau. Mộ Giai Nam không cho là đúng nhướng mày, may mắn nói: “Nữ tử tính tình táo bạo như vậy, quên cũng tốt.” Hắn cầm chảo lên, tự tin cười: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta xào rau, bảo đảm ngon hơn nha đầu kia gấp trăm lần.” Chư Cát Huệ Lan và Ngưng Sa Tử liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó rời đi.Chư Cát Huệ Lan thấy Ngưng Sa Tử là người phản tặc, nàng cố ý bại lộthân phận, hy vọng có thể cùng Tống Hàn Nho giam cùng một chỗ. NhưngNgưng Sa Tử mặc kệ không quan tâm, nàng lời nói dịu dàng thoái thác: “Ngươi là bằng hữu của Ngưu tiểu thư, ta sẽ không làm khó dễ ngươi.” Ngưng Sa Tử vừa vặn cũng tìm hiểu một chút về chuyện cướp pháp trường hômqua. Chư Cát Huệ Lan đem mọi việc nói với Ngưng Sa Tử. Nghe xong, NgưngSa Tử đại khái hiểu rõ chân tướng, Thu Anh Đào là vì cứu trợ Ngưu ĐạiNgưu nên giả vờ gả cho thất vương gia, không phải là cam tâm tình nguyện lập gia đình, chuyện này… Hẳn là nên cho Mộ Giai Nam biết. … Mộ Giai Nam nghe ngoài cửa sổ có động tĩnh, hắn nhìn lại, chỉ thấy Ngưu Nữu Nữu đối với đại thụ nổi bão, viết loạn trên cây… “Xú nha đầu, sao ngươi đem tên của ta viết loạn như vậy? Ta và ngươi có cừu oán sao?” Mộ Giai Nam đẩy cửa sổ ra, ghé vào trên bệ cửa không nhanh không chậm nói. Thu Anh Đào không nghĩ tới có người bỗng nhiên nói chuyện, nàng từng bướcxoay người, nàng cũng không biết nên làm sao áp chế tức giận, phẫn nộnói: “Ngươi đương nhiên là có cừu oán với ta, ngươi không nhớ rõ ta chính là lỗi của ngươi!” “…” Mộ Giai Nam thong thả nháy mắt mấy cái, hắn hướng Thu Anh Đào ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngươi lại đây, ta nhìn kỹ xem.” Thu Anh Đào ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên trước, tên khốn kiếp này, nàng vì hắn lo lắng, hắn cư nhiên dám mất trí nhớ? ! Mộ Giai Nam nghiêng đầu chăm chú nhìn Thu Anh Đào hồi lâu, tựa hồ suy nghĩ… “Chỉ nhìn bên ngoài ta thật không nhớ rõ ngươi là ai, nếu không cho ta xem bên trong đi?” Thu Anh Đào khóe miệng co giật: “Bên trong thì có cái gì để xem. Y! Ngươi thật sự là giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời mà!” Mộ Giai Nam ha ha cười: “Ngươi đi đâu vậy, ta nói ngươi cho ta xem một chút ôn nhu của ngươi mà. Còn nói ta như vậy, ta nhìn qua giống đồ háo sắc sao?” Nếu Mộ Giai nam cố ý nhớ tới nàng, này đối Thu Anh Đào mà nói hẳn là tintức tốt, nàng cố gắng hồi tưởng vẻ mặt ôn nhu… Nhưng là nhưng là, từngcó sao? “Được rồi, ngươi nhắm mắt lại đi, ta muốn chuẩn bị một chút.” Thu Anh Đào quỷ dị cười. Mộ Giai Nam hồ nghi nhướng mày, còn cần chuẩn bị sao? … Nhớ thì nhớ, nhưng hắn vẫn nhắm mắt đợi kỳ tích phát sinh: “Xong rồi thì nói ta, bất quá, ngươi nhưng đừng cởi quần áo, sau đó bắt ta phụ trách nha…” Dựa vào! Nàng không đáng giá tiền sao! Di… Thu Anh Đào tề mi lộng nhãn, chiêu này cũng không tệ nha, sao nàng không nghĩ tới. Đợi Mộ Giai Nam nhắm hai mắt, Thu Anh Đào hai ba bước đi lên trước, hôn lên môi Mộ Giai Nam, nàng chỉ biết dùng chiêu này, lại trực tiếp chiếm tiện nghi. “…” Mộ Giai Nam khóe miệng cứng đờ, mở to mắt, trừng mắt nhìn… Ngón tay không khỏi vuốt vuốt môi, sau đó hắn tựa tiếu phitiếu liếm liếm môi: “Ngươi là sắc nữ.” Lời kịch cỡ nào quen tai! “Đúng vậy, ta chính là sắc nữ, sớm hay muộn cũng ăn ngươi!” Thu Anh Đào muốn nói những lời này thật lâu, nàng giơ cao nắm đấm đe dọa Mộ Giai Nam: “Ta cảnh cáo ngươi Mộ Giai Nam, mất trí nhớ không phải là lỗi của ngươi,nhưng nói lời không giữ lời sẽ bị trời phạt, ngươi đừng mượn cớ mất trínhớ mà quên ta, hừ! ——” Nói xong, Thu Anh Đào hầm hừ xoayngười rời đi, nàng đợi lâu như vậy mới gặp lại Mộ Giai Nam, nàng mới sẽkhông ngốc chờ đợi Mộ Giai Nam hồi tâm chuyển ý, càng sẽ không giống oán phụ khóc sướt mướt. Chỉ thiên thề, ai cũng đừng mơ giành nam nhân với nàng! Mộ Giai Nam nhìn chăm chú bóng dáng mạnh mẽ nàng rời đi … Vẻ mặt dại ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]