Mộ Giai Nam mang theo Thu Anh Đào rất nhanh tiến vào cửa tiếp theo,đương nhiên Thu Anh Đào không biết, nàng cõi lòng đầy vui sướng chờ gặpvị thần y trong truyền thuyết —— Yến Hồi đại sư.
Vì để gặpđược thế ngoại cao nhân nhìn một cái, bọn họ thực sự phải vượt qua lộtrình hai vạn năm ngàn mét, lên núi đao xuống biển lửa, lo lắng hãihùng. So với ban đêm khuya khoắt mà phải đi bệnh viện mời chuyên gia đến xem bệnh cho người nhà, thì cũng chỉ mất một bữa ăn sáng. Nếu Yến Hồiđại sư bộ dạng không có gì đặc biệt! Hừ hừ… Nàng cũng không thể nói cáigì…
Thu Anh Đào vừa nghĩ đến việc có thể chữa khỏi cổ họngliền nhịn không được hưng phấn, nàng nhướng mày suy nghĩ, câu đầu tiênnên nói cái gì đây? … Không bằng “A a a” kêu to, nếu không “Ha ha ha”cười to? Hắc hắc.
Mộ Giai Nam thảnh thơi đi trước, thấynàng đuôi lông mày cong lên, hắn cũng đoán được nàng đang cao hứng, hắncũng vô liêm sỉ cùng nàng vui cười, giống như thực sự sắp đến mục đích.
Thu Anh Đào vừa suy nghĩ, vừa cười trong lòng thầm ngân nga hát… Đợi bọn họ đi qua một toà núi nhỏ, xuất hiện ở trước mắt nàng là một vách núi đen, trên dãy núi cao có một sợi dây thừng to bằng cổ tay, ngồi trên dâythừng là một vị lão giả tóc trắng xoá. Lão giả quần áo đạo bào, hai taytạo thành chữ thập, bên môi yên lặng, tư thế ngồi vững như Thái Sơn, cho dù gió thổi, phơi nắng, vẫn kiên trì.
Thu Anh Đào chỉ lãogiả sau đó nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/1617247/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.