Hai người đi trong sơn đạo âm u, Thu Anh Đào bỗng nhiên nhớ tới vấn đềvị cao nhân không lộ diện kia hỏi, mà Mộ Giai Nam không trả lời, nàng mở ra hôp văn chương vừa đi vừa viết: ngươi từ mấy tuổi đã bắt đầu luyệncông?
“Ba tuổi.” Mộ Giai Nam biết nàng tò mò, nói cho nàngnghe cũng không sao, hắn hai tay vòng trước ngực bước dài về phía trước: “Sư phụ ta cũng là nghĩa phụ của ta, là phụ thân của Nguyễn Linh Nhi,hai mươi mấy năm trước, nghĩa phụ ta từng là người mà giang hồ nghe tinđã sợ mất mật, tiếng xấu giang dương đại đạo,—— Thủ Vô Ngân .Cả đời làmtrộm của Nghĩa phụ chưa bao giờ thất thủ. Mà lạc thú của nghĩa phụ không phải là trộm bảo vật, mà là đem các gia bảo giấu kín, sau đó lưu lạidấu vết cho người bị mất trộm biết, nếu người bị mất bảo vật không tìmđược trong kỳ hạn, thì phải lấy bạc đến chuộc, nếu vì mặt mũi mà cựtuyệt giao dịch, nghĩa phụ sẽ hủy bảo vật, sau đó lại đem bảo vật bị hủy trả lại cho người mất. Rất thú vị đi? …” Mộ Giai Nam hiển nhiên tán gẫu hưng trí bừng bừng: “A đúng rồi, cha ngươi từng đề cập ‘Nguyệt nhi loan loan, quá thủy lưu ngân’ ý nói đó là Minh Nguyệt loan đao, nhưng đócũng là do Minh Nguyệt đạo trưởng bỏ ra số tiền lớn chuộc về từ trongtay nghĩa phụ, nhưng không biết là do miệng lưỡi thế gian, hay là MinhNguyệt đạo trưởng tự cảm thấy không còn mặt mũi cho nên mới lui ẩn giang hồ đi, ha ha.”
“…” Thu Anh Đào nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/1617241/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.