Mộ Giai Nam trong lúc tiến vào sương mù lượn lờ mới chú ý tới mộtchuyện, sương mù ở đây tuy nhiều, nhưng trong nước cá từ bốn phương támhướng vẫn bơi tới, chứng tỏ nơi này được bao bọc bởi nhiều nhánh sông.Hơn nữa mực nước càng ngày càng thấp, nói cách khác, có thể có nhiềuđường đi vào Yến Hoàn Sơn, mà những người từng đi vào đây có lẽ đã theomột đường khác mà trở ra, cho nên dân chúng hai bờ sông không nhìn thấy, họ cứ nghĩ những người đi vào Yến Hoàn Sơn, là có đi không về. Tất cảđều nói quá sự thật.
Thu Anh Đào nhìn chăm chúphía trước, trong tay cầm một nhánh cây dài dẹp đường, nàng không muốnbởi vì bất hạnh giữa sông lại xuất hiện hòn đá lớn cản đường, tất nhiênngười và bè gỗ đều xong đời.
Bè gỗ đi được mộtlúc lâu cũng không phát sinh chuyện gì, tuy rằng không khí vẫn quỷ dinhư trước, Thu Anh Đào đưa mũi ngửi ngửi, cách đó không xa truyền đếnmột mùi ẩm ướt, mặt nước mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều chỗ có màu xanhlục, nàng quay về phía Mộ Giai Nam báo cáo tình hình, Mộ Giai Nam đi đến đầu bè gỗ quan sát…” Phía trước chắc là có đầm lầy, ngồi yên đừng lộnxộn.”
Trong ấn tượng của Thu Anh Đào đầm lầychính là một vũng bùn nuốt được người, trong TV thường có hình ảnh, mộtngười vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát khỏi đầm lầy, cuối cùng cảngười chậm rãi bị chìm xuống… Xong đời.
Nàng khẩn trương cuộn mình lại, vì bảo trì thân thể vững vàng, nàng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Khi bè gỗ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/1617236/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.