Vượt qua ngọn núi thứ hai thì đã ra khỏi phạm vi sơn trại Mộ Giai Namchiếm cứ, đám sơn tặc đưa tiễn Mộ Giai Nam cũng thức thời dừng lại cáchxa đội quân canh giữ ngoài Hoàng một đoạn, Mộ Giai Nam và Thu Anh Đàobắt đầu hành trình không rành đường đi, ít nhất Thu Anh Đào là cho lànhư vậy .
Hoặc là nói, đối với Thu Anh Đào mà nói đây là chuyện mới mẻ và kích thích, được xuyên qua, nàng phải tận lựckhông để uổng phí a.
Mộ Giai Nam mỗi ngày trướckhi đi ngủ câu nói đầu tiên là: lại một ngày bình an vô sự. Mà ý tứtrong đó chỉ có mình hắn hiểu được.
Thu Anh Đàongẩng đầu nhìn sông lớn đồ sộ chắn ngang trước mặt, nước sông đục ngầu,chảy xiết, cảm giác như sa tăng thường lui tới vậy.
Chỉ là trên sông có cây cầu độc mộc thật dài, phía dưới được chống đỡ bằngmột hàng cọc gỗ không theo quy tắc, cây cầu đại khái khoảng hai Michael,nước sông lại mãnh liệt chảy xiết, trên mặt cầu nước bắn tung tóe loang lổ nước. Mộ Giai Nam sớm biết nơi này có sống, không chút hoang mangxuống xe ngựa, chuẩn bị vật phẩm, làm thành một bao lớn vác lên lưng.Thu Anh Đào cũng lấy mấy bộ xiêm y và bạc làm thành bọc nhỏ ôm vào trong ngực, xe ngựa đương nhiên là không thể đem theo, chỉ có thể chờ khi qua bên kia sông lại mua ngựa mới. Nàng nhìn một vị nông dân gánh một đòngánh nặng trịch đi rất thong dong phía trước… Nàng ôm chặt lấy bọc nhỏthán phục, hẳn là không có việc gì đi?
Qua cầuđộc mộc có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-choc-hong-tran/1617232/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.