Sáng hôm sau, Trần Hân cảm thấy như được sống lại, không còn thổ tả. Dù bụng vẫn còn hơi trướng, ấn vào là đau, cả người bủn rủn, nhưng so với hôm qua đau quằn quại đến không đi đứng được thì đã khỏe hơn nhiều lắm. Cậu muốn về trường dự thi.
Phương Tuyển đến từ lúc sáng sớm. Trần Hân nói muốn xuất viện. Phương Tuyển nói: "Phải hỏi bác sĩ xem đã. Em vẫn còn đau mà."
Bác sĩ bảo phải truyền thêm vài chai thuốc rồi mới cho xuất viện. Trần Hân đành ngoan ngoãn nằm trên giường, Phương Tuyển ngồi bên cạnh chơi trò chơi trên di động. Trần Hân nhìn thầy, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Thầy, thầy ơi, viện phí, bao nhiêu, nhiêu tiền?"
Phương Tuyển ngẩng đầu lên nói: "Thầy đi hỏi đã", rồi đứng dậy ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Phương Tuyển trở lại, nói: "Tổng cộng 360 đồng."
Mắt Trần Hân đỏ lên, sinh hoạt phí hàng tháng của cậu cũng chỉ có 50 đồng, viện phí gần bằng sinh hoạt phí cả học kỳ. Cậu sụt sịt: "Em, em gọi, gọi người nhà đem, đem tiền đến."
Phương Tuyển nói: "Không cần gấp, viện phí Trình Hâm đã đóng rồi, hôm qua thầy không mang theo tiền. Khi nào có tiền em trả nó dần dần cũng được. Tiền tiêu vặt của nó nhiều lắm."
Trần Hân mặt cúi gầm, hàng mi dài rậm cố giấu sự áy náy. Phương Tuyển an ủi: "Đừng buồn, chuyện bất khả kháng ấy mà, ai mà không có lúc ốm đau."
"Vâng ạ, nhưng em từ, chưa từng, bị ốm." Trần Hân giận mình tại sao lại ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669949/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.