Trình Hâm sang phòng tìm bọn bạn xuống cùng ăn. Không thấy Từ Tuấn Thưởng, còn anh em Tào Kế thì vừa mới đến. Nghe Trình Hâm rủ ăn cơm, Tào Kế Tiếp ngạc nhiên nói: "Hôm nay mày không ăn ở nhà à? Đến trường lúc nào đấy?" Nhà bộ tứ đều ở trong thành phố, nghỉ cuối tháng xong lúc nào cũng ăn cơm chiều ở nhà rồi mới đến trường.
Trình Hâm nhìn Trần Hân một cái, nói dối ngay: "À, hôm nay dì giúp việc nghỉ, trưa nay tao đã đến rồi."
Tào Kế ngạc nhiên: "Đến sớm thế? Mày chơi một mình cả buổi đấy à, sao không sang gọi bọn tao?"
"Thôi, bọn tao đi ăn, chốc nữa trò chuyện tiếp."
Vừa xuống lầu, cả hai bắt gặp Ngũ Chí Viễn đang khệ nệ xách hành lý đi lên. Ngũ Chí Viễn trừng mắt nhìn Trần Hân một cái. Trình Hâm lập tức nổi trận lôi đình: "Mày trừng ai đấy hả? Tao móc cặp mắt chó của mày bây giờ!"
Ngũ Chí Viễn thấy Trình Hâm dữ tợn, không dám nói gì, khom lưng đi thẳng. Trình Hâm vung nắm đấm: "Thằng chó này chắc chắn biết thẻ ấy là của cậu thế mà vẫn dám tiêu trộm, hôm nay lại còn cả gan xấc láo. Đợi đấy rồi tao cho mày một trận nhừ tử, đồ.."
Trần Hân níu tay hắn: "Thôi mà.."
"Sao phải sợ, nó là kẻ cắp, cậu là người bị hại cơ mà!"
Trần Hân chỉ cười không nói. Trình Hâm không biết cậu từ nhỏ đến lớn thân thể yếu ớt, lại bị tật nói lắp nên thường bị trêu chọc, hà hiếp, nhà chỉ có cụ già, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669915/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.