Đợt thanh minh trôi qua, tiết trời trở nên ấm áp. Màu lộc non phủ biếc đất đai vàng vọt. Trong vườn, hoa lý hoa đào thi nhau nở rộ. Ngoài ruộng nương, trên núi thẳm, hằng hà sa số cỏ hoa cũng đua khoe sắc thắm. Hương xuân tràn ngập khắp không gian. Đâu đâu cũng nghe tiếng chim líu lo gọi bạn. Đây mùa xuân, mùa tình yêu, mùa tuổi trẻ.
Tào Kế bĩu môi ra vẻ khinh thường: "Tao chúa ghét mùa xuân, đến đâu cũng chẳng thoát được cái cảnh yêu đương ủy mị, buồn nôn phải biết! Sao cho Mặt trời thiêu cháy chúng mày đi!"
Trình Hâm phì cười: "Không ăn nho được thì lại nói nho xanh."
"Thế mày đã ăn được chưa mà bảo?"
Trình Hâm liếc nhìn Trần Hân đang lẳng lặng ăn cơm, ung dung nói: "Thì cũng như mày đấy thôi."
Tào Kế đá vào chân hắn: "Như tao cái gì, đồ quỷ sứ! Đúng là" Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra ". Kế Tiếp, đi thôi, cứ ngồi với nó mãi, bọn con gái chẳng thèm để ý chúng mình đâu!"
Tào Kế Tiếp giương mắt lên: "Đừng có lôi tao vào. Đứa nào vừa rủa bọn yêu đương ủy mị? Nói cho mày biết, ở đây không có thằng Hâm chăng nữa thì cũng chỉ có cái ngữ dở hơi mới đi để ý đến mày!"
Tào Kế á khẩu. Cả bọn cười phá lên. Từ Tuấn Thưởng ân cần nói: "Gấu hai này, nếu mày quyết tâm giảm béo thì sẽ có nữ sinh theo đuổi ngay, thật đấy!"
Tào Kế nước mắt lưng tròng: "Quả nhiên chỉ có Tuấn Tuấn là ngôi sao hiểu lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669888/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.