Trình Hâm cố gắng kiềm nén dục vọng đen tối kia. Hắn mặc quần áo xong, bước ra nói: "Cậu vào tắm đi. Tôi buồn ngủ lắm rồi, không ăn tối đâu." Trình Hâm lấy khăn bông vò vò tóc, sau đó lên giường nằm.
Trần Hân nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn: "Tôi, tôi đi mua, thuốc cho, cho cậu nhé?"
Trình Hâm lẩm bẩm, không mở mắt ra: "Không sao đâu, tôi ngủ một giấc là khỏe rồi."
Trần Hân lo âu nhìn hắn một lúc rồi cũng đi tắm. Cậu bước ra thì Trình Hâm đã ngủ, hơi thở hơi khò khè, gương mặt đỏ lên. Trần Hân sờ trán hắn, thảng thốt khi thấy nóng như phải bỏng. Lúc cậu sắp rụt tay về thì bị tay Trình Hâm đè chặt.
Trong giấc mộng, bốn bề là lửa cháy. Đột nhiên có một vật gì mát rượi trên đầu, Trình Hâm chụp lấy ngay như người sắp chết đuối vớ được cọc. Trần Hân tưởng hắn tỉnh liền gọi: "Trình Hâm, cậu, cậu bị sốt rồi." Trình Hâm im lặng, cậu hiểu ra là hắn ngủ mơ. Trần Hân muốn rút tay ra để đi tìm thuốc mà không được, đành nhẫn nại một lúc. Đợi đến khi tay hắn thả lỏng, Trần Hân vội lấy khăn mặt dấp nước vắt khô, đắp lên trán cho hắn.
Cửa bị gõ vang. Trần Hân ra mở cửa, gặp Từ Tuấn Thưởng đã thay quần áo, đang cầm di động: "Đi ăn thôi. Hâm ca đâu rồi?"
Trần Hân quay đầu lại nhìn hắn trên giường: "Cậu, cậu ấy phát sốt, ngủ, ngủ rồi."
Từ Tuấn Thưởng bước vào nhìn, thấy chiếc khăn trên trán Trình Hâm, hỏi: "Nó uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669881/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.