Trần Hân thấp thỏm quay về ký túc, không thấy Trình Hâm, biết cậu ấy đã giận mình rồi. Cậu hớt hải chạy xuống sân tìm hắn, gặp Liễu Hòa Thiễn. Cô bé hỏi: "Ôi, Trần Hân, sao nhanh thế? Mà hành lý của cậu đâu rồi?"
Trần Hân mới sực nhớ ra phải thu dọn về nhà: "Tôi, tôi quay lại ngay!"
Khăn gói xong cũng chưa thấy Trình Hâm quay lại. Cậu liếc mắt nhìn phong thư, hối hận bản thân chỉ vì nó mà to tiếng, bèn bỏ lại vào ngăn kéo, chờ sau kỳ nghỉ sẽ trả lại Vương Tiệp Dư. Trần Hân lại lấy vở ra, viết lời nhắn, đặt lên bàn Trình Hâm rồi mới rời ký túc.
Trình Hâm lúc này đang hậm hực lang thang trong sân trường. Thấy một đàn em lớp 9 cầm bóng rổ đi về phía sân, hắn bắt chuyện ngỏ ý muốn cùng chơi để giải tỏa tâm tình.
Thầy thể dục đứng nhìn Trình Hâm tả xung hữu đột trên sân, chờ đến lúc hắn nghỉ ngơi bèn đến hỏi: "Trình Hâm, em cân nhắc vào đội bóng xem nào. Em chơi tốt như thế, chắc chắn trường ta sẽ đoạt huy chương cấp tỉnh."
Trình Hâm nhún vai: "Thôi ạ." Hắn còn đang học phụ đạo tối tăm mặt mũi, thời gian đâu mà bóng với chả bánh.
"Em nghĩ kỹ lại xem. Này nhé, nếu thi đấu đoạt giải, sẽ xin được một suất" vận động viên học đường ", thi đại học được cộng thêm điểm đấy!"
Trình Hâm hứng thú: "Cộng nhiều không ạ?"
"20 điểm cơ."
Trình Hâm nhíu mày. Nếu chỉ cộng có 20 điểm thì thà hắn chịu khó học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669875/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.