Hai ngày sau, Trình Ức Viễn đem sách kinh cùng giấy tốt về đưa cho Trần Hân. Mất thêm vài ngày chọn mua bút và tập dượt cho thuần thục, cậu mới bắt tay vào việc chép kinh. Trang nào cậu cũng cẩn thận lẩm nhẩm dù trước đó đã đọc cả bài kinh ngót chục lần.
Bản kinh Kim cương có 8200 chữ, kiểu chữ khải đòi hỏi phải nắn nót, rất mất thời giờ, lại không có mẫu. Ngày nào cũng thế, ngoài những lúc kèm cặp Trình Hâm, hễ rảnh rang giờ nào là Trần Hân lại dồn sức vào việc chép kinh. Cậu ước lượng phải đến cuối hè thì mới xong việc. Trần Hân đặt tất cả tâm huyết vào văn bản, vì chỉ viết sai một chữ thôi là phải viết lại từ đầu. Trình Ức Viễn thấy thế bảo cậu không cần nhọc tâm quá độ, bức thư pháp này để trang trí là chủ yếu, có sai đôi chữ cũng chẳng ai bới lông tìm vết làm gì. Thế nhưng Trần Hân từ trước đến nay luôn là người cầu toàn, cậu lại không muốn phụ lòng người đã tin tưởng bỏ tiền ra thuê mình nên một mực miệt mài hôm sớm. Mỗi buổi viết xong, cánh tay cậu mỏi nhừ hết cả. Trình Hâm xót lắm, vừa xoa bóp cho Trần Hân vừa làu bàu: "Biết thế đã không cho cậu nhận công việc này, nhọc quá!"
Trần Hân chỉ cười. Theo cậu, việc chép kinh tuy có hao tâm tổn sức nhưng kiến thức bản thân đã được mở mang nhiều qua việc tìm hiểu ý nghĩa của lời kinh để truyền đạt ra nét chữ sao cho có hồn. Những ngày êm ả mà hăng say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669849/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.