Chân Trình Hâm bị thương nên Trần Hân tắm luôn cho hắn. Không động tay động chân ăn đậu hũ được, Trình Hâm bèn tìm hình thức quấy rối khác: Cứ hễ tay Trần Hân chạm vào người thì hắn lại phát ra những tiếng rên khó tả. Trần Hân đành câm nín, tắm xong xuôi mới đưa tay bóp chỗ hiểm của Trình Hâm: "Đàng hoàng một tí được không?"
Trình Hâm kêu ối một tiếng rồi cười hề hề: "Bé cưng muốn lắm mà còn ra vẻ, bảo đàng hoàng mà lại sàm sỡ người ta. Anh giờ là thương binh, không chiều em được, hay là em tự chủ động đi?"
Trần Hân lặng thinh nhìn trần nhà, cái miệng sao mà đáng ghét thế không biết! Chẳng phải là đang đau hay sao? Liệu nhà ngươi có thể diễn cho tròn vai thương binh một tí được không hả?
Hầu hạ thiếu gia lên đến tận giường rồi đến lượt Trần Hân vào tắm. Lúc bước ra, thấy Trình Hâm đang nằm xoài như trên bãi biển, tay vỗ vỗ lên giường, cất giọng lẳng lơ: "Chồng ơi đến đây, thiếp đã ủ ấm giường cho chàng rồi!"
Trần Hân bật cười: "Nàng cứ nằm đấy chờ đi!" Cậu không ngủ sớm được, liền cầm sách nằm tựa đầu giường đọc.
Trình Hâm không có sách để xem, cũng không muốn chơi di động, chỉ còn nước đi quấy nhiễu, chốc thò tay sờ vào hông Trần Hân, bị gạt ra, chốc lại luồn tay vào áo cậu. Trần Hân bắt lấy cái tay hư, dùng sức ép vào người hắn: "Đừng phá rối."
Mắt Trình Hâm mở to vô tội, cất giọng eo éo: "Người ta chán. Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669715/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.