Trình Hâm treo máy, nét mặt còn bần thần. Trần Hân kinh ngạc hỏi: "Chú đến Mỹ rồi ư?"
Trình Hâm máy móc gật đầu: "Ừ. Bố bảo sang Mỹ công tác, tiện thể ăn Tết với anh." Hắn còn đang đăm chiêu suy nghĩ: Bố không phải là người cảm tính, nào có chuyện vắng mình đã bay sang ngay để "đón Tết cùng". Chả nhẽ trong nhà có chuyện?
Trần Hân hỏi: "Vậy chú đang ở đâu?"
Nghe câu này, Trình Hâm bừng tỉnh: "A! Bố anh bảo đang đến đây đấy! Ta ra đón là vừa."
Trần Hân nhảy dựng, vụt chạy vài phòng ngủ phi tang chứng cứ của trận hoan ái đêm qua, quyết không để bại lộ như với mẹ Trình Hâm lần trước. Trình Hâm đuổi theo: "Em làm gì thế? Có lẽ bố đã đến dưới lầu rồi."
"Nhưng, nhưng mấy thứ này.." Trần Hân hoảng đến mức lại lắp bắp.
Nhìn túi rác, Trình Hâm hiểu ra: "Em sợ bố thấy được, sẽ đoán ra à?"
Trần Hân bối rối nhìn hắn. Trình Hâm bảo: "Đừng sợ, sớm muộn gì bố cũng biết thôi em ạ, biết rồi thì ta đỡ phải che giấu nữa. Hôm trước mẹ điện sang còn hỏi anh khi nào mới nói thật với bố nữa kia, mẹ bảo sốt ruột lắm rồi!"
Trần Hân ngập ngừng: "Nhưng.. nhưng sắp Tết, thế mà.." - Nhỡ đâu năm nay mọi người lại mất cả vui.
Trình Hâm cười cười: "Có sao đâu. Tết đến cả nhà ta sum vầy mới vui chứ. Đi nào!"
"Cẩn thận vẫn hơn!" - Sớm muộn gì cũng bộc lộ, nhưng sao lại phải bùng nổ vào hôm nay chứ? Trần Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669702/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.