Anh đi lại chỗ cậu xoa đầu, cười gượng. Chắc cậu lại đùa với anh nữa rồi.
- Thôi nào, bảo bối đừng đùa nữa. Anh có lỗi với em và con.
Cậu nhíu mày khó hiểu:
- Tôi có con? Tôi vừa gặp anh lần đầu...
Bác sĩ từ ngoài đi vào. Anh tránh đường, bác sĩ lấy ống nghe đặt lên ngực cậu.
- Nhịp tim đều. Có vẻ không nguy hiểm. Vợ anh chỉ mất trí nhớ trong thời gian ngắn. Yên tâm. Cứ từ từ chăm sóc cậu ấy sẽ khỏe lại.
Anh gật đầu. Đợi bác sĩ ra khỏi phòng. Anh đóng cửa.
- Tôi mất trí nhớ? Tại sao vậy?
Anh ôm chặt cậu:
- Em tên Trần Hào là Vợ của Dương Hạo.
Cậu ngây ngốc nhìn anh.:
- Anh là Dương Hạo?
Anh hôn nhẹ lên trán cậu:
- Đúng rồi.
" Cạch "
- Ba nhỏ... oa...
Anh nhìn cậu bé, theo sau là Cảnh Minh. Cảnh Minh nhìn anh một cái thật lạnh.:
- Con mình cũng dám giết.
Anh nắm cổ áo Cảnh Minh trừng mắt:
- Cậu nói lại xem.
Thấy không ổn, cậu cố đứng dậy giữ tay anh:
- Hạo... Đừng...
Anh nhớ lại cảnh lúc đó... cậu đã nói Đừng... nhưng tại sao anh vẫn...
- Ba lớn. Dừng lại.
Anh thả cổ áo Cảnh Minh ra. Anh bế Tiêu Quân lên.
- Tiêu Quân con biết Ba lớn sao?
Tiêu quân gật đầu cười tươi:
- Phải. Ba nhỏ hay cho con xem hình Ba lớn. Ba nhỏ hay khóc một mình lắm.:"< Ba nhỏ nói Ba nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-a-anh-cham-nhoc-oi/2023787/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.