Hậu thuẫn mạnh mẽ của Phù Văn Ca là Triệu Viễn Thi đã không thấy bóng dáng đâu nữa, đối với chuyện giúp đỡ người nghèo này ngay từ lúc đầu trong lòng Ngô Thiến đã không tự nguyện chút nào, dứt khoát coi như không nghe không thấy, yên lặng để cho học sinh yêu quý của mình biết ý là mình không tự nguyện đi.
Tô Dục nhìn chằm chằm cái tấm giống như cái đuôi đang muốn bay lên trời mà im lặng một hồi lâu, sau đó đứng dậy, không chút chần chờ đi ra phòng làm việc ở bên ngoài.
Thấy thế, Phù Văn Ca liền bày ra vẻ với ý tứ sâu xa ‘Thuốc cao da chó’, cầm lấy bài thi của mình chạy đến bên cạnh cậu ấy: “Muốn đến phòng nghe giảng sao? Đến phòng học cũng tốt, tớ cầm theo sách giáo khoa tới lớp hai tìm cậu, hôm nay thầy Triệu có giảng một số nội dung mới vừa hay tớ cũng không hiểu, thế thì cùng đi chung đến chỗ giảng.”
Nghe cô nói Tô Dục liền dừng bước, xoay người, ánh mắt nhìn cô, trong ánh mắt đạm mạc kia lại nhiều hơn một tia cảm xúc khác so với lúc trước, ngay lúc Phù Văn Ca cảm thấy toàn thân lành lạnh, thiếu niên bèn đưa tay cầm lấy bài thi của cô, đôi chân dài nhấc lên đi về phía bàn làm việc của Triệu Viễn Thi, ngồi dựa lưng ở trên ghế Triệu Viễn Thi lạnh lùng nhìn cô: “Tới đây.”
“Tới rồi đây, bạn học Tô cậu không thể chờ chút được sao.” Phù Văn Ca hai ba bước chạy tới bên cạnh băng ghế nhỏ trước mặt cậu, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoam-mot-cai-an-luon-cau/3122821/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.