Sau nhiều ngày âm u, tiết trời ở thủ đô cuối cùng cũng đổ mưa.
Bình minh mưa bụi phủ sương mù, nhìn xa 10 mét thôi là chả phân biệt được người với vật.
Kỷ Dịch đỡ Hạ Diêu chậm rì rì lết đến tòa nhà thực nghiệm, hai người giống như bị trói ở bên nhau, tùy ý cắn bánh bao hấp loại to nhất ở căn tin, một chút cũng không sợ người ta nhìn đến.
Đi đến dưới tòa nhà, bánh bao cũng đã gặm hết, Hạ Diêu đột nhiên lên tiếng: “Nếu ông nội của tớ hỏi cậu điều gì…”
Kỷ Dịch cầm rác ném vào thùng, phản ứng cực nhanh: “Tớ sẽ nói tối hôm trước cậu nhìn thấy có người cướp túi của một chị gái, cậu nhìn không được cảnh chị ấy ngồi khóc ven đường nên đuổi theo đoạt lại chiếc túi, cái chân anh dũng bị thương.”
Cái cách lấy cớ vô căn cứ này, so với lần giúp một bà già qua đường còn vĩ đại hơn, Hạ Diêu hài lòng gật đầu như gà mổ thóc.
Cô dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Kỷ Dịch, còn nói: “Còn thằng bạn trai cũ tra nam của tớ…”
Kỷ Dịch nghiêng đầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, vẻ mặt chân thành mà hỏi: “Cậu bao giờ mới yêu đương đây?”
Càng ngoan ngoãn càng biết lừa người.
Càng sai lầm hơn, có rất ít người nghi ngờ.
Thấy Kỷ Dịch nói như thật, Hạ Diêu không nhịn được cười ra tiếng.
“Ha ha ha, con nhóc lừa đảo, cái kỹ thuật lừa dối người ta của cậu ấy, nếu trước mặt ba ông ma vương nhà cậu mà nói được như thế, đừng nói là trộm yêu đương, cậu còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-yeu-kieu-bo-nong-nay/1020911/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.