Chương trước
Chương sau
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ yên lặng thay bộ quần áo nhuốm máu ra, chôn xuống cái hố ở gần đó, vừa nhìn đã biết là một người có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã cực kỳ dày dặn.
Vân Mạt nhìn anh ta, trên đầu anh ta có một đám khí đen, thoạt nhìn tướng mạo thì có vẻ anh ta đã hơn ba mươi tuổi, nhưng lúc cởi áo ra, cô khẽ liếc một cái, với bộ xương cốt kia, người này tuyệt đối không vượt quá hai mươi lăm tuổi.
Xem ra đã dịch dung! Chẳng qua, mặt nạ da người ở thời đại này đã lợi hại đến thế này rồi cơ à?
"Chúng ta ra ngoài bằng cách nào? Anh có thể liên lạc với bên ngoài không?" Vân Mạt hỏi anh ta.
"Đừng hy vọng vào chuyện liên lạc với đội cứu hộ, cô không sống được đến ngày bọn họ tìm đến đâu." Người đàn ông nói.
Vân Mạt bị thái độ khinh khỉnh trong lời nói của anh ta chặn họng một chút.
"Vậy chúng ta phải tự đi ra ngoài à?"
Vân Mạt thử hỏi thêm lần nữa. Chỗ này chỉ có hai người các cô, cô lại không có lực công kích, lúc mấu chốt còn có thể mang ra làm bia đỡ đạn, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ dẫn cô theo.
"Nếu mạng cô có thể chống đỡ được đến sáng mai, may ra cô còn có cơ hội."
"Tôi? Vậy anh thì sao?"
"Tôi không chết được."
Vân Mạt: "..." Tên khốn này lại khinh bỉ cô.
Rất nhanh sau đó, cô đã hiểu được hàm ý của người đàn ông.
Ban đêm ở khu rừng rậm này, thật sự quá nguy hiểm.
Cô khó mà tưởng tượng được, lúc tìm đường đến đây, cô đi một mình trong thời gian dài như thế mà lại không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Chẳng lẽ cô là người có đại khí vận?
Đang trầm tư suy nghĩ, bỗng Vân Mạt thấy đám khói đen trên đỉnh đầu của người đàn ông kia càng lúc càng dày đặc, nhất là phía bên trái.
"Cẩn thận bên trái." Cô theo bản năng hô lớn lên.
"Bốp", người đàn ông giơ một chân lên đạp về phía đó, tiếng va chạm mạnh truyền đến từ đằng sau một cái cây cách đó không xa.
"Là linh cẩu, chúng ra rời khỏi đây."
Vân Mạt biết, loài sinh vật này sống theo bầy đàn, thuộc loài sói, một khi bị chúng nó bao vây, với thương tích của hai người các cô hiện tại thì chỉ có một con đường chết.
Người đàn ông vừa dứt lời đã đi thẳng về khu rừng trước mặt.
"Đừng đi hướng đó, đi bên phải."
Mượn ánh sáng phát ra từ trí não cùng với đôi mắt có một không hai của mình, cô có thể cảm giác được, lúc đi về phía trước, khí đen trên đầu người đàn ông càng dày đặc.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của đường sinh cơ. Tuy cô không có năng lực tiếp tục bói toán, cũng không có năng lực bói cho chính mình, nhưng thông qua độ đậm, nhạt của đám khí đen trên đầu người đàn ông, ít nhất cô có thể phán đoán con đường đó có an toàn hay không.
Người đàn ông thế mà lại không hề nghi ngờ lời nói của cô. Có lẽ trong lòng anh ta, đi về phía nào cũng như nhau.
Linh cẩu cực kỳ thành thạo chuyện săn mồi, hai người họ nhanh chóng rẽ sang con đường bên phải, bắt gặp xung quanh có không ít đôi mắt màu vàng. Người đàng ông vừa chạy, vừa quan sát địa hình. Tốc độ của đám sinh vật này cực nhanh, nếu không phải anh nổ súng dọa chúng, chúng đã sớm xông lên rồi.
Vân Mạt gian nan đuổi kịp tốc độ của anh ta, cái ô lớn kia có không ít tác dụng vào thời điểm mấu chốt, ít nhất lúc đám dã vật này nhào lên, cũng có thể ngăn cản chúng trong một thời gian ngắn.
Chỉ có thể nói là, Tinh Tế thực sự rất thần kỳ, bất kỳ thứ gì cũng được làm cực kỳ rắn chắc.
Thể lực của Vân Mạt không tốt lắm, nhưng cô vẫn luôn tìm được một chỗ dừng chân, vừa vặn tránh thoát đám linh cẩu.
Người đàn ông bớt chút thời gian nhìn về phía cô, ánh mắt thoáng lạnh một chút, thuận tay đánh chết con linh cẩu đang chuẩn bị ngoạm vào vai mình.
Sáu con linh cẩu, hai người họ phải mất hơn nửa giờ mới đánh gục được tất cả.
Cặp con ngươi đen tuyền của người đàn ông nhìn chằm chằm Vân Mạt, giọng nói trầm thấp: "Đi thế nào?"
Vân Mạt ngẩn người, độ nhạy cảm của người này đúng là rất mạnh.
"Ném sáu lần." Vân Mạt đưa cúc áo cho anh ta, lòng bàn tay cô xòe rộng ra, ý bảo anh ta có thể ném vào lòng bàn tay cô.
Liều một phen vậy, cô không được tự tính cho chính mình, vậy người khác tính chắc là được nhỉ?
Người đàn ông nửa tin nửa ngờ, tùy ý ném vài lần.
"Nội quái là Khảm, ngoại quái là Tốn, quẻ Phong Thủy Hoán. Sơ lục hào: dụng chứng, mã tráng, cát!"* (1)
*Phong Thủy Hoán là quẻ số 59 trong Kinh dịch, gồm có 6 hào, sơ lục hào là hào đầu tiên (tính từ dưới lên),có nghĩa là dùng con ngựa mạnh để cứu vớt, tốt!
"Tìm một con vật rồi đi theo nó."
- ------
Hai người túm được một con quái thú nhỏ có hình tứ giác, một đường đi thẳng không ai lên tiếng nói chuyện. Đến tận khi trời sáng, cuối cùng hai người cũng nghe được tiếng rè rè của một con tàu nhỏ.
"Lão đại! Là anh à?"
Đầu óc Vân Mạt choáng váng không thể chịu đựng thêm được nữa, nếu không phải dục vọng cầu sinh của cô quá mãnh liệt, cô đã sớm ngã xuống rồi.
Lúc này nghe được âm thanh, tinh thần của cô thả lỏng, trước mắt bỗng dưng trở nên tối đen, cơ thể mềm oặt ngã xuống.
Chờ khi cô tỉnh lại một lần nữa, đã nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, giường đệm trắng toát và người máy đang giúp cô trị bệnh.
Một bệnh nhân cùng phòng mở lên một đoạn video.
"Rạng sáng hôm nay, liên bang trung ương đã phóng mười lăm tên lửa có tính sát thương liên hành tinh vào khu mười hai của tinh cầu Lam Tinh, khiến mấy triệu dân thường thương vong."
"Khu mười hai của tinh cầu Lam Tinh đã khởi động lá chắn phòng hộ, nhưng không chặn thành công tên lửa nào..."
Giọng điệu máy móc của mỹ nữ vang lên từ màn hình lớn, nhưng lời nói ra lại cực kỳ lạnh lùng.
"Reng... reng..." Đúng lúc này, trí não trên cổ tay cô lại vang lên tiếng nhắc nhở: "Anh cả gọi đến, có nghe hay không?"
Vân Mạt đưa tay lên, bấm nút nhận cuộc gọi video.
Một khuôn mặt anh tuấn có chút tiều tụy xuất hiện trên màn hình trí não: "Anh... cả?"
"Vân Mạt, chuyến tàu mà em ngồi xảy ra chuyện đúng không? Bây giờ em thế nào rồi?" Vân Phong nhíu mày hỏi.
Vân Mạt có chút không thích ứng được sự quan tâm của anh ấy, nhưng vẫn theo bản năng đáp lại: "Tàu rơi xuống vỡ tan rồi."
"Em đang ở bệnh viện à?" Vân Phong nhìn thấy vách tường trắng toát phía sau cô, nhíu mày hỏi.
"Vâng, bây giờ em không sao rồi."
Vân Phong mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
"Anh, Lam Tinh bị hạ cấp rồi ư?" Vân Mạt hỏi, một cảm giác chua xót khó hiểu trào lên trong lòng ngực của cô.
Sự thật đằng sau những tin tức vừa phát kia là gì?
Trên màn hình trí não hiển thị hình ảnh anh cả của cô vẫn đang cố gắng tranh luận tại nghị viện liên bang, lên án hành tinh trung ương vô lý phát động chiến tranh, trong khi không có bất kỳ một bằng chứng nào chứng minh Lam Tinh phản loạn. Nhưng mà, đám đại biểu tham dự hội nghị đều lắc đầu, đứng dậy rời đi...
Ôi, hành tinh yếu thì không đáng ngoại giao.
Là vì nguồn năng lượng mà tinh cầu Lam Tinh vừa tìm thấy kia sao? Nhóm liên bang ra vẻ đạo mạo chính khách kia, tìm bừa một tội danh đã muốn hủy diệt cả một tinh cầu.
Không thể ngờ rằng, cha mẹ cô mất nửa đời người tạo nên hệ thống phòng hộ, thế mà lại không cản được một cái tên lửa nào.
Quả thật, tinh cầu lạc hậu thì sẽ bị tiêu diệt.
Vân Mạt đưa tay khẽ chạm vào ngực trái, khẽ lẩm bẩm không để bất kỳ ai nghe thấy: "Cô yên tâm đi, tuy rằng không phải tôi cố ý đoạt xác cô, nhưng tôi đã chiếm lấy cơ thể cô, những chuyện cô phải làm, tôi nhất định sẽ giúp cô hoàn thành!"
Lời cô vừa dứt, cảm giác chua xót ở ngực cũng dần tan biến.
"Vân Mạt, mọi chuyện phải dựa vào chính mình." Vân Phong trò chuyện với cô thêm vài câu nữa rồi ảm đạm cúp máy.
"Tinh..." Trí não lại vang lên một lần nữa.
Vân Mạt mở ra, là một tin nhắn từ đại học tổng hợp hàng đầu liên bang.
"Bạn học Vân Mạt thân mến, xét thấy thể chất và tinh thần lực của bạn không đạt tới tiêu chuẩn trúng tuyển của chúng tôi, rất đáng tiếc khi phải thông báo với bạn, bạn đã không trúng tuyển vào trường đại học tổng hợp hàng đầu liên bang..."
"Ồ?" Vân Mạt cười giễu.
Cho là cô không biết à? Lúc tinh cầu vẫn là tinh cầu cấp C, không biết đã cung cấp cho trường đại học kia bao nhiêu tài nguyên, đừng nói để cho cô vào học, cho dù cô dẫn một đám phế vật theo, hiệu trưởng vẫn sẽ cười đón tiếp nồng nhiệt.
Bây giờ tinh cầu Lam Tinh bị hạ xuống cấp D, bọn họ đã vội vàng phủi sạch quan hệ như thế?
Cùng lúc đó, trong phòng hội đồng của đại học tổng hợp hàng đầu liên bang truyền đến âm thanh tranh luận của một loạt các ý kiến trái chiều.
"Hiệu trưởng, thế này không phải quá võ đoán* rồi ư?"
*Võ đoán: chỉ dựa vào ý chủ quan mà không có căn cứ nào cả.
"Võ đoán? Nó chỉ là một đứa có thể chất cấp B, tinh thần lực cấp B, cho dù tôi ngáng đường, tuyển sinh theo quy củ, nó cũng không thể nào trúng tuyển."
"Hiệu trưởng, không thể nói thế được, chúng ta đã định ra tiêu chuẩn về số lượng học viên lấy từ các tinh cầu rồi, chẳng lẽ, năm nay không nhận bất kỳ người nào của Lam Tinh ư?" Âm thanh của Ngô Cường bất bình.
"Để chúng nó thi, có thể thi đỗ thì tuyển."
"Làm vậy đi, tránh cho người khác nói chúng ta thiên vị, về phần ra đề thi như thế nào, các người đã dạy học nhiều năm như thế rồi, không cần tôi phải hướng dẫn đâu nhỉ?" Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng.
Những đồng nghiệp khác đưa mắt nhìn nhau, dù không tán thành với ý kiến của Hiệu trưởng, nhưng cũng không có lý do nào để phản bác.
- ------
Lucas: Nếu còn thắc mắc, vui lòng tham khảo thêm tại:
(1): http://cohoc.net/phong-thuy-hoan-kid-59.html
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.