Nhìn bóng lưng Hải Tú hốt hoảng chạy đi, nét cười bên khóe môi Phong Phi lại càng đậm, thờ ơ nói: “Vậy em cũng xin phép về phòng học đây.” Tiện thể đuổi theo bạn nhỏ đó nữa.
Đột nhiên hắn thấy… thằng nhóc Hải Tú này cũng thú vị thật.
“Chờ đã.” Nghê Mai Lâm thả cây bút trong tay xuống, nghiêm mặt: “Cô còn có chuyện muốn nói với em.”
Phong Phi lỡ đãng gật đầu: “Cô cứ nói đi.”
Cô ngẫm nghĩ một lúc: “Là về Hải Tú…”
Hắn giật mình, quay lại nhìn cô: “Cậu ấy làm sao ạ?”
Cô do dự một chốc, nhưng vẫn nói: “Nói thật là, vừa nãy em ấy chạy đến đây làm cô ngạc nhiên lắm… Đây là lần đầu tiên em ấy chủ động đến gặp cô, hay phải nói, là lần đầu tiên chủ động nói chuyện với người khác trong một quãng thời gian rất dài.”
Chính cô cũng không chắc rằng mình có nên nói cho Phong Phi biết tình trạng của Hải Tú hay không, nhưng chuyện vừa rồi đúng là làm cô hơi sốc thật. Im lặng một hồi lâu, cô mới nói: “Về chuyện cô sắp nói đây, mong em đừng kể cho người khác…”
—
Khi Phong Phi ra khỏi văn phòng của Nghê Mai Lâm thì tiết hai đã bắt đầu được mười mấy phút. Đầu óc hắn ngổn ngang suy nghĩ, gõ cửa xin vào, thầy giáo khoát khoát tay đồng ý – vì không muốn làm gián đoạn bài giảng. Hắn đi về chỗ của mình, rồi lại ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Không biết bao lâu sau, hắn lấy di động ra, mở google gõ – chứng sợ giao tiếp xã hội.
Nửa giờ trước, trong văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/203520/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.