Phải một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được, bình tĩnh rồi hắn mới thấy mất mặt… Kế hoạch đang tiến triển tốt, hắn chỉ cần diễn một tuồng kịch thôi, cuối cùng lại nói đùa thành thật thế này, còn khóc cái m* gì không biết!
Quả thật không thể mất mặt hơn mà.
Hắn mượn cớ đi nhà vệ sinh rửa mặt rồi gọi điện cho Khương Dụ Mạn.
Khương Dụ Mạn đang trò chuyện với con trai ở nhà, nghe hắn gọi điện xong thì như rơi vào mây mù. Cô thấy hình như hắn hơi sốt ruột nên hắn nói gì cô cũng đồng ý, còn nói hắn đừng lo lắng nữa.
Cô vừa cúp điện thoại, Hải Tú đã lo lắng hỏi: “Sao vậy sao vậy mẹ?”
“Phong Phi nó…” Khương Dụ Mạn dở khóc dở cười, “Nó nói với mẹ là lát nữa nếu mẹ nó gọi cho mẹ thì mẹ phải nghiêm túc lên, làm bộ như không thích nó.”
Hải Tú đơ ra hai giây, rồi mới dần hiểu được.
Trước thì làm như vô tình kích lên nỗi áy náy của Lữ Hạo Lị, để cô không có cách nào cự tuyệt mình. Sau đó thì hạ thấp bản thân thú nhận với cô.
Nhưng hắn chắc chắn không để cô kịp thời đứng về phía đối lập rồi – hắn đã tự bịt kín hết đường lui của mình, biểu diễn tình huống xấu nhất cho Lữ Hạo Lị xem, làm cô không thể nào trách móc nặng nề hắn được. Rồi chọc trúng điểm quan tâm nhất của Lữ Hạo Lị là con trai không thể nào cầu được mẹ người ta, lợi dụng khuyết điểm là bao che con trai của cô mà làm Lữ Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/1303211/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.