Ngoài sân trường, Phong Phi và Phong Hiên đang đứng nói chuyện phiếm gần một bụi cây xanh.
Phong Hiên đốt một điếu thuốc, híp mắt nhìn Hải Tú và Khương Dụ Mạn đứng cách đó không xa, “Gan mày lớn lắm… Nếu mẹ nó không đồng ý thì hai đứa bây phải làm thế nào đây?”
“Không có chuyện đó đâu.” Hắn cười tủm tỉm, nói rất chắc chắn: “Cô không dám đem Hải Tú ra đánh cược đâu. Cô biết rõ nếu làm ầm chuyện này thì người tổn thương chỉ có Hải Tú thôi, nên không có chuyện em và Hải Tú phải xa nhau đâu. Mà dù em không nhắc tới chuyện này thì Hải Tú cũng không thể rời xa em.”
Phong Hiên lạnh lùng chế giễu hắn: “Nói chuyện chia tay mà tự tin quá nhỉ, mày nghĩ mày là ai? Bộ không có mày là không được hả?”
“Không tin thì anh hỏi cậu ấy đi, hỏi không có em thì cậu ấy sống nổi không?” Vừa thành công thú nhận với Khương Dụ Mạn, nên tâm trạng Phong Phi lúc này như muốn bay lên. Hắn híp mắt, miễn cưỡng cười nói: “Lúc nào cũng dính em, còn rất thích làm nũng nữa.”
Phong Phi không hay nói về chuyện tình cảm của hắn và Hải Tú trước mặt người khác. Thỉnh thoảng, Phong Hiên có hỏi hắn thì hắn đều làm lơ, hôm nay lại chủ động nói làm dậy lên lòng hiếu kì của Phong Hiên: “Điên à mà nó dính mày? Có mà mày dính người ta thì có.”
“Thật đó!” Phong Phi nói: “Anh nhìn cậu ấy hướng nội, không thích nói chuyện thế thôi, chứ lúc bên cạnh em thì không như vậy đâu. Lúc chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/1303201/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.