Phong Phi kéo Hải Tú xuống lầu, đón xe về nhà.
Hai đứa ngồi trên xe hồi lâu mà không nói với nhau lời nào. Phong Phi nhìn ra cửa số, Hải Tú không thấy được vẻ mặt của hắn, tự dưng lại buồn bã. Mấy lần cậu hé miệng định nói, rốt cuộc vẫn không nói ra lời nào. Hải Tú cực kì hoang mang – hay là Phong Phi giận rồi! Cậu ấy thấy gia đình mình quá phiền phức, hoặc là ba mình làm cậu ấy thấy ghét rồi, nên không thèm để ý mình nữa…
Hải Tú mím môi, nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của Phong Phi, nhỏ giọng nói: “Phong Phi ơi…”
“Hả?” Phong Phi xoay đầu lại. Hai tay hắn nắm chặt, khóe miệng như cười như không, vẻ mặt nhẫn nhịn còn pha thêm chút xấu xa, “Sao… Có chuyện gì?”
Hải Tú nhíu mày: “Vừa rồi nhờ có… Phong Phi?”
“Phụt…” Rốt cuộc Phong Phi vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng. Hắn lập tức hít thở sâu, cố gắng kiềm chế ý cười không thể giấu trên khuôn mặt, miễn cưỡng tỏ ra nghiêm túc nói: “Cậu nói đi…”
Hải Tú ngạc nhiên nhìn Phong Phi, cũng không nhịn được bật cười theo.
“Xin lỗi, tôi không cố ý cười ba cậu, chỉ cảm thấy chuyện này ha ha ha ha…” Hắn thấy Hải Tú cũng cười thì mới dám cười tiếp – vừa rồi hắn nhịn đau cả bụng, hít sâu mấy cái, lại nói: “Aizz, không được… Để tôi gọi cho mẹ cậu nói rõ mọi chuyện cái đã.”
Phong Phi lấy điện thoại ra, cười thêm hai lần cho bình tĩnh lại rồi mới gọi cho Khương Dụ Mạn. Hắn kể lại đại khái chuyện vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ra-ten-toi-chua/1303167/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.