Chương trước
Chương sau
"Anh hai của cô ấy là chồng yêu quý của em đấy, An Diệu."

Nghe vậy, cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh, "An Lâm?" Em gái ruột của chồng cô chỉ có một.

"Ừ." Anh gật đầu.

"Như vậy, người khiến con bé khóc cả đêm là anh à?" Vừa khéo như vậy sao?

"Ừm." Tuy rằng bất đắc dĩ, vẫn chỉ có thể gật đầu.

"Trời ơi! Anh sẽ bị anh em của An Diệu giết chết mất, hơn nữa còn là chết không toàn thây!" Cô đổ mồ hôi lạnh thay anh.

Chết không toàn thây? Cái cô này đẩy ván đề đi tới đâu rồi chời.

"Bây giờ điều đó không quan trọng." khiến anh phiền lòng đó là An Lâm.

"Anh... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao anh lại biết An Lâm?" Sao bọn họ có thể ở chung một chỗ chứ.

"Có một lần em đến tìm anh, cô ấy đi cùng với em, vừa lúc anh bước ra thấycô ấy ngồi vào taxi, khi đó em nói với anh, cô ấy là em gái An Diệu." Là vì cô em gái này chói mắt cực kì, cho nên anh chỉ liếc mắt một cái, đãkhắc cô vào đầu.

Oa, đó là chuyện rất rất rất lâu rồi mà. Khúc Viện Cảnh thập phần kinh ngạc.

"Anh tiếp cận con bé, không phải là vì muốn xả giận chứ?" Ân oán của haingười đàn ông bọn họ, đến người khác cũng không thể hiểu nổi, việc củacô chẳng qua chỉ là một góc của núi băng?

"Anh không thể phủ nhận mình có loại suy nghĩ này..."

"Thực xin lỗi, lần này em không giúp anh được." Khúc Viện Cảnh tức giận.

Nếu anh tiếp cận An Lâm chỉ vì muốn An Diệu thất bại, chuyện này thật quá đáng.

"Anh yêu cô ấy." Kỷ Duẫn Phong vội vã giải thích, "Ý nghĩ lúc nãy chỉ là doanh ngụy biện cho lý do bản thân tiếp cận em ấy mà thôi."

"Cái gì với cái gì?" Khúc Viện Cảnh nghe không hiểu.

"Khi đó anh biết cô ấy là em gái An Diệu, cho nên căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ đến gần cô ấy.” Cứ nghĩ đến sau này trở thành người thân vớiAn Diệu, theo bản năng anh lựa chọn khước từ, "Nhưng sau này hết một lại tới hai, hết hai lại tới ba lần tình cờ gặp gỡ, anh phát hiện mình cócảm giác với cô ấy, nhưng mà, đơn giản chỉ là một chút thiện cảm muốntiếp cận cô ấy mà thôi, nhưng lòng anh cảm thấy bản thân rất uất ức,thêm một cô gái nữa khiến anh bại dưới tay An Diệu, để thuyết phục bảnthân, anh đã thay đổi ý nghĩ, An Diệu đã lừa đi vị hôn thê của anh, vậy thì anh sẽ lừa em gái cậu ta đi, không ngờ tới bây giờ người thua lạilà anh, nhưng anh bại bởi An Lâm, thua chính trái tim mình." Ai! Đây làđịnh mệnh đã an bài?

"Anh thề là mình nói thật chứ?" Nếuanh thật sự yêu An Lâm, cô tuyệt đối sẽ ủng hộ, nhưng nếu khiến An Lâmbị tổn thương, ngay cả cô cũng sẽ không tha thứ ?

"Tiểu Viện, chúng ta gần như là cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ không đủ để em hiểu anh là người như thế nào ư?"

"Nếu không bởi vì…, nhất định anh sẽ chạy lấy người, tuyệt không ở lại chỗ này ngồi thêm một phút." Cô đã thật nể tình rồi.

"Cho nên, mong em giúp anh, còn tiếp tục như thế, anh sẽ điên mất." Anh rấtnhớ An Lâm, rất muốn nghe giọng nói của cô, rất cái ôm yêu thương củacô.

"Giúp thế nào?" Cô cũng bất lực, "Nếu như để An Diệu biết, em sợ là..."

"Cậu ta sẽ không nổi giận với em đâu." Cả thế giới này, chỉ mỗi cô là chế ngự được anh ta.

Anh nói thực nhẹ nhàng, nhưng không biết cô phải “khổ” thế nào đâu.

"Vậy anh… nghĩ ra cách gì chưa?" Ai, cô đành bất đắc dĩ tham dự vậy.

Nghe vậy, Kỷ Duẫn Phong vui mừng cười, "An Lâm không chịu mở điện thoại, mànhà họ An cũng sẽ không cho anh bước vào nửa bước, ngoại trừ chặn đườngra, anh cũng không có cách khác." An Lâm không có bản lĩnh thông thiêngì, nhưng cô có năm người anh trai phía trên thay cô “trút giận”.

"Ý của anh muốn em làm gián điệp, tùy thời báo cáo hành tung của con bé với anh sao?"

"Làm gián điệp? Em làm được không?"

"Được lắm, anh còn có tâm tình trêu chọc em."

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận." Anh chỉ còn mỗi “quý nhân" Tiểu Viện là có thể giúp anh thôi. "Chỉ cần An Lâm ra khỏi cửa em báo cho anh một tiếng là được, à thêm nơi cô ấy muốn đến nữa nhé."

"Này..." Khúc Viện Cảnh nghĩ nghĩ, "Hẳn là em có thể làm được."

"Cảm ơn em."

"Nhưng mà…” Cô có một điều kiện rất rất quan trọng, "Tuyệt đối không thểđể An Diệu biết." Cô không sợ An Diệu giết cô, nhưng người đàn ông nàymà trầm tĩnh dịu dàng thì còn đáng sợ hơn.

"Chuyện này đương nhiên." Anh vẫn chưa ngu tới mức ấy.

"Còn có, nhất định phải khiến An Lâm hạnh phúc, bằng không ngay cả em cũngsẽ không tha cho anh đâu." Đây là mấu chốt trong mấu chốt.

"Nhất định." Muốn anh thề mấy lần cũng không sao, bởi vì đây là chuyện anh sẽ làm được, tuyệt đối.

An Lâm không muốn ở nhà để nhận lấy ánh mắt tò mò của các chị dâu, tuyrằng đã nói với các chị là cô không muốn các anh trai biết, nhưng cô tin không bao lâu, tất cả các anh đều biết, cho nên, vì tránh ở nhà, cô tìm đến Dương Tuyền Tuyền, ít nhất là tìm một người nghe tâm sự của cô.

"Uống chút nước trái cây đi." Dương Tuyền Tuyền thay cô pha ly nước cam, ngồi xuống bên người cô, "Lát nữa Tử Dụ sẽ về."

"Cậu bảo anh ấy về à? Không có chuyện gì." Tuy rằng hốc mắt với chóp mũi đỏ lựng, có thể nhìn ra cô đã khóc nhiều rồi.

"Nói như thế nào đi nữa anh ấy cũng coi như là anh cậu, đương nhiên phải trở về xả giận cho cậu." Không để An Lâm nói thêm cái gì, cô chỉ biết AnLâm đã bị tình cảm tổn thương

"Làm thế sẽ có nhiều ngườichê cười mình mất." Cô chỉ muốn tìm người trò chuyện, mà người trong nhà đều không nói được, hơn nữa, nếu chị hai biết người làm tổn thương côlà Kỷ Duẫn Phong, chị ấy sẽ rất khó xử.

"Chuyện tình cảm có gì vui không?" Bất luận là yêu ai cũng sẽ gặp vấn đề, ai mà không phải là người từng trải?

Nghĩ, hốc mắt An Lâm lại chứa đầy nước mắt.

"Khóc lớn một lúc cũng tốt." Dương Tuyền Tuyền biết, thân là phụ nữ, một khigặp vấn đề tình cảm, khóc chính là cách giải tỏa tốt nhất.

Cô vỗ nhẹ vai An Lâm, lấy một hộp mặt giấy để một bên dự phòng.

"Làm sao bây giờ? Mình thật tâm yêu anh ấy." Đây là chỗ khiến cô khó chịu,rõ ràng rất có cốt khí nói muốn quên anh không còn một mảnh, nhưng mớivài ngày không anh, tương tư như cỏ dại lan tràn, thật thống khổ.d.iegn:da?,n..le'q,u.y/do.n

Dương Tuyền Tuyền quen biết AnLâm lâu như vậy, chưa từng thấy cô khóc, mặc dù cô có một đám anh traibảo hộ, nhưng cô cũng có ngạo khí giống hệt các anh, với cô: cầm được,buông được, người đàn ông có thể khiến cô ấy khóc, nhất định đã khiến cô ấy yêu rất sâu đậm, cũng thương tổn cô ấy rất nặng.

An Lâmtựa vào vai cô bạn, khóc nức nở, lệ rơi mãnh liệt, "Gặp gỡ anh, mình mới biết bản thân chưa từng yêu ai sâu đậm, cũng hiểu được, mình yêu anh ấy đến nhường nào, nên khi chia tay mới khó chịu như vậy..."

"Vậy thì đừng buông tay." Đã yêu, thì nắm chặt đi.

"Không được." An Lâm lắc đầu, "Anh ấy vốn không yêu mình, anh tiếp cận mìnhchỉ vì muốn trả thù anh hai mình mà thôi, anh ấy nói nhiều lời quá đánglắm, mình nghe thấy... tâm rất đau!"

"Việc này, anh ta đều nói trước mặt cậu à?" Nếu là như thế, người đàn ông này cũng hơi quá đáng.

"Mình nghe anh ấy với anh hai nói chuyện, ảnh nói tiếp cận mình chỉ vì báothù chuyện lúc trước anh mình cướp vợ chưa cưới của ảnh, mình thấy lãođại ăn nói khép nép cầu anh ta, mình sững sờ tại chỗ, không biết làmsao. . . "

"Cho nên chẳng phải chính miệng anh ta thừa nhận chuyện này trước mặt cậu?" Nói như vậy, có thể có ẩn tình khác?

"Này có gì khác chứ?" Chính tai cô nghe thấy mà.

"Thì ra không chỉ có mình trong tình cảm mới ngốc nghếch." Dương Tuyền Tuyền cười nói, "Nghe cậu nói như vậy, anh ấy và An Diệu vốn là kẻ thù, trước mặt kẻ thù, ai lại lựa lời hay để nói chứ? Nếu à mình, mình cũng khôngthể thừa nhận bản thân yêu em gái đối phương." Này rất uất ức rồi.

Edit: La Na

"Cậu đang nói giúp anh ta sao?"

"Đương nhiên là không.” Cô đang nói chính sự mà. "Cậu có muốn tìm một cơ hộiđể nói chuyện với anh ta hay không? Có lẽ..." Sự tình cũng không tệ nhưvậy.

"Không cần." Cô nhớ anh, nhưng không muốn gặp anh.

Ờm, quả nhiên là người An gia, ngang bướng ứ chịu được."Một khi đã như vậy, sao cậu còn khóc ra thế này?"

"Đừng hỏi mình nữa, mình khóc mình lần không được sao?" Ở nhà, mình chỉ dámvụng trộm khóc, cả tiếng cũng không dám phát lớn.

"Được,được được, cậu khóc, cậu khóc đi..." Vì không muốn để cô khó chịu thêm,Dương Tuyền Tuyền đành không nói thêm nữa, dù sao nếu người đàn ông nàythật sự yêu An Lâm, thì chính anh ta sẽ tìm cách nói rõ ràng với AnLâm.

An Lâm khóc một lát, đến khi tiếng khóc tạm ngưng lại, từ cửa phát ra tiếng gõ.

Vương Tử Dụ vừa vào cửa liền mở to hai mắt, "An Lâm, sao em lại ..." Nóithật, cho tới bây giờ anh chưa từng thấy cô thương tâm đến vậy.

"Còn không phải do đàn ông các người làm hại hay sao!" Dương Tuyền Tuyền trả lời thay cô.

"Này, đừng vơ anh vào nhé." Dính dáng gì tới anh chứ?

"Em không sao." An Lâm thu hồi nước mắt, lộ ra nụ cười yếu ớt.

"Nói đi, là ai ăn hiếp em, anh đi tìm anh ta tính sổ." Vương Tử Dụ nắm chặtnắm tay. Dù nói thế nào, anh cũng coi như là anh trai An Lâm, hai ngườitình như anh em, bây giờ em gái bị ăn hiếp, đương nhiên anh không thểngồi xem được.

"Nếu thật sự đi tính sổ, phía trên có tận năm người anh trai, còn chưa tới phiên anh đâu." Dương Tuyền Tuyền nhịnkhông được đáp lại một câu.

Phụ nữ chính là đáng thương nhưvậy, rõ ràng trong lòng bị thương, nhưng cũng không đành lòng để đốiphương bị tổn hại gì. "Bà xã à, em ăn thuốc nổ sao?" Anh nằm yên cũngchết nữa.

"Đi thôi." Dương Tuyền Tuyền kéo tay An Lâm,"Chúng ta vào trong phòng tán gẫu, đừng để ý xú nam nhân này." Ai bảođàn ông bọn họ chuyên làm tổn thương phụ nữ chứ.

die,nd;a,le.qu,yd,on

Tiếp theo, Dương Tuyền Tuyền lôi cô vào trong phòng, chuẩn bị nghe cô tố khổ, để cô khóc.

"Này, bé ngưu..." Vương Tử Dụ chỉ có thể bất đắc dĩ gọi mật danh của bà xã do anh tự đặt, nhìn các cô đi vào phòng, anh chỉ có thể đứng trong phòngkhách phẫn nộ, "Quả nhiên là ngưu, tính bướng bỉnh ngộ lạ!"

Dính dáng gì tới anh chứ, chỉ vì anh là đàn ông nên giận chó đánh mèo à? Đây cũng quá không công bằng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.