Chuyển ngữ Nại
Hai mươi bảy tuổi rất lớn.
Ánh nắng mờ mờ xuyên qua tấm rèm cửa dày chiều vào trong phòng ngủ lưu lại một khoảng sáng.
Dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Thẩm Vân Lê mở hai mắt, trên giường lúc này ngoài anh ra thì đã chẳng còn ai, thậm chí ngay cả một nếp nhăn trên đệm cũng không có.
Không hiểu sao anh cảm thấy buồn cười, thật sự có thể lén lút đến mức thần không biết quỷ không hay?
Nhưng cô thức dậy lúc nào?
Thẩm Vân Lê nhìn qua đồng hồ trên tường: 6:30.
Sau khi rửa mặt xong, anh vào bếp ninh cháo, lúc này anh mới liếc nhìn cánh cửa phòng sách đang từ từ mở ra, sau đó một nhóc con đáng thương với tròng mắt mơ màng đi ra, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ mới được anh mua cho hôm qua.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói của Thẩm Vân Lê vẫn còn mang theo chút âm vực khàn khàn.
Kiều Miên không ngờ trong bếp có người, bước chân cô ngưng lại, trong giây lát vẻ buồn ngủ đã không còn tăm hơi: “Chào buổi sáng tốt lành ạ.”Lúc sáng sớm cô lặng lẽ rời đi, anh còn đang ngủ, trong lúc say giấc, khuôn mặt kia bớt đi vài phần lạnh nhạt, có thêm vài nét ôn nhu nhẹ nhàng tản ra khắp căn phòng, ngấm vào chăn ga cùng tất cả những đồ vật có thể chạm vào…
Suýt chút nữa Kiều Miên đã đắm chìm trong đó mà quên mất rời đi.
Nhìn cô một cái xong Thẩm Vân Lê liền rời mắt, múc cháo nóng vào trong bát: “Đêm qua ngủ ngon chứ?”
Khóe miệng người đàn ông mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ngot-ngao/161949/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.