Tần Vũ Dương dừng ở cổng Cố gia, Cố Mặc Hàm quay đầunhìn cô, "Saovậy?"
Tần Vũ Dương nhìn anh, "Em không muốn đi."
Cố Mặc Hàm cầm tay cô, "Sợ cái gì, em cũng khôngphải là chưa từng tới."
"Cáiđó sao có thể giống nhau được? Anh không phải đã nói, ông nội anh hi vọngTriệu..."
"Dừng!" Cố Mặc Hàm cắt đứt cô, "Khôngcó chuyện gì, yên tâm đi, tiểu gia tôi sẽ che chắn cho em."
Nói xong duỗi ngón trỏ ra vuốt cằm Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương bị trêu chọc cười cười, vạch trần anh, "Anhche chắn cho em? Em xem bản thân anh còn khó giữ nổi kia kìa?"
Hai người vẫn còn cãi nhau hi hi ha ha, cửa từ bêntrong mở ra. Cụ ông Cố cùng một vị lão phu nhân khí chất phi phàm đi ra.
Lão phu nhân trông thấy hai người tỉ mỉ đánh giá mộtphen, cuối cùng tầm mắt rơi vào bàn tay hai người đang cùng nắm thật chặt. Bàquay đầu mỉm cười nói với cụ ông Cố, "Dục Kỳ, đây là một đôibích nhân." Sau đó liền rờiđi.
Cụ ông Cố lúc này mới nhìn về phía hai người.
Tần Vũ Dương bắt buộc bản thân không được tránh né ánhmắt của ông, không ngừng nắm thật chặt tay Cố Mặc Hàm.
Cố Mặc Hàm dùng ngón cái nhẹ nhàng ma sát mu bàn taycô an ủi, nở nụ cười nhìn ông nội mình, "Ông nội."
Thật lâu sau, cụ ông Cố mới mở miệng, "Vàođi."
Vào cửa, liền nghe được thanh âm y y nha nha của trẻcon. Tần Vũ Dương đến gần mới nhìn thấy một cô tiểu công chúa màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020969/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.