Đèn nê ông trong thành phố từ từ sáng lên, làm nổi bậtcả thành thị. Tần Vũ Dương bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Mặc Hàm, những con sốgiống như đã khắc vào trong đầu cô, theo bản năng mà nhấn xuống.
Cô hy vọng có thể giống như lần trước tại Ô trấn sẽnghe được giọng nói trầm thấp của anh, dù chỉ một từ cũng được.
"Xinlỗi, thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối được..."
Một lần lại một lần, cái giọng nữ máy móc mà lạnh nhưbăng không ngừng lặp lại, lòng cô cũng theo đó mà lạnh buốt lên, lạnh đến phátđau, đau đến không cách nào hô hấp được.
Điện thoại vang lên, Tần Vũ Dương lập tức nhận, tronggiọng nói mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ, "Mặc Hàm!"
Thanh âm của Thạch Lỗi truyền tới, "VũDương, là tôi. Cô ngàn vạn đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nếu không mọi việcmà Hàm tử làm đều không còn ý nghĩa nữa đâu."
Tần Vũ Dương rống vào điện thoại, "Tôikhông tin! Anh ấy sẽ không chết! Anh ấy là Cố Mặc Hàm mà, là Cố Mặc Hàm khôngcó việc gì mà làm không được, anh ấy làm sao sẽ..." Cô nói đến một nửa đã khóc không thành tiếng, "ThạchLỗi, tôi muốn đi xem, anh dẫn tôi đi xem nơi đó có được không?"
***
Tần Vũ Dương nhìn chằm chằm vào phía trước, thật sự làmột đống hoang tàn. Nhà đã hoàn toàn sụp đổ, trên mặt đất đâu đâu cũng là gạch,thủy tinh, vỏ đạn, khắp nơi đều là vết máu, trên mặt đất, trên tường, còn códấu vết viên đạn xuyên qua lưu lại trên tường, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020963/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.