Cố Mặc Hàm đi ra khỏi nhà, ngẩng đầu mắt nhìn bầutrời, bị ánh mặt trời chói chang có chút choáng váng đầu, sau đó liền thấy nămngười đứng ở nơi đó. Anh cười đi về phía trước.
"HàmTử..."
Cố Mặc Hàm tự giễu cười: "Tớ thật sự đã sống vôdụng nhiều năm rồi, vậy mà lại thua trong tay của một người phụ nữ. Đầu Đá,Sính Dã, đã liên lụy đến các cậu."
Thạch Lỗi vỗ vỗ bờ vai của anh.
"Cáccậu còn nhớ rõ bài thơ kia của Từ Chí Ma [1]không? Trong biểnngười mênh mông tôi đi tìm những người bạn tâm giao nhất của mình, có được làmay mắn của tôi, không có được cũng là vận mệnh của tôi, cứ như vậy mà thôi.Khi đó cảm thấy rất đạo đức giả, bây giờ nhìn lại nói thật là đúng, đây chínhlà vận mệnh của tớ, là vận mệnh của tớ mà ..."
Cố Mặc Hàm ngửa đầu nhìn thẳng mặt trời, con mắt hơithấy đau, anh nâng tay phải lên che mắt, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống,tan biến vào trong tóc.
Hốc mắt Lý Thanh Viễn có chút hồng, "TriệuTịch Vũ con tiện nhân đó, tớ đây tìm người xử lý cô tôi, cùng lắm thì tớ đềnmạng cho cô tôi!"
Hà Văn Hiên ngăn cậu tôi: "Vôdụng, Triệu Tịch Vũ đã nói qua, một khi cô tôi chết, người của bang Thanh Điềnsẽ cho Tần Vũ Dương chôn cùng cô tôi, chúng tôi đề phòng được một lúc, chứkhông đề phòng được cả đời. Bang Thanh Điền chúng tôi không thể đối kháng lạiđược, ít nhất trước mắt chỉ được như vậy. Hiện tại, chỉ có thể nhịn."
Trên xe quay về thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020939/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.