Ra khỏi quán mì thì bên ngoài lại bay bay những bôngtuyết nhỏ, trong suốt như pha lê, giống như tinh linh hạ xuống nhân gian. Sauđó, những bông tuyết nhỏ dần dần biến thành trận tuyết, xung quanh các sinhviên phấn khích mà hét lên.
Tần Vũ Dương nói với Cố Mặc Hàm: "Nhìnbọn họ tôi thật sự cảm giác là mình đã già rồi."
Lúc này điện thoại Cố Mặc Hàm vang lên, là Mạc SínhDã.
"HàmTử, tìm được chị dâu chưa?" Mạc Sính Dã giọng nói càlơ phất phơ vang lên.
"Đừngnói lung tung!" Cố Mặc Hàm cảnhgiác nhìn về phía Tần Vũ Dương, đổi sang bên kia nghe điện thoại, Tần Vũ Dươngđang ngắm tuyết, chắc là không nghe thấy.
"Saolại nói lung tung? Nói vậy chắc là tìm được rồi? Cô ấy ở bên cạnh cậu?" Mạc Sính Dã có điểm hưng phấn.
"Ừ,cậu có chuyện gì sao?" CốMặc Hàm thay đổi đề tài.
"Khôngcó chuyện gì, các cậu cứ tiếp tục đi." Nói xong cũng không đợi Cố Mặc Hàm phản ứng, gác máymột cái "rụp".
Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương lái xe trên đường trở về,thì tuyết lớn đã rơi thành như lông ngỗng rồi. Trên đường xe cũng không nhiều,nhưng Cố Mặc Hàm vẫn hết sức chăm chú lái xe, Tần Vũ Dương cũng không dám đemtính mạng hai người ra nói đùa, dù sao thời tiết mưa tuyết thì cũng là thờitiết chiếm tỷ lệ cao về tai nạn xe.
Ngay sau đó, trên đường đã có lớp tuyết đọng lại, bịchiếc xe phía trước nghiền qua, làm cho con đường càng trơn trượt. Cố Mặc Hàmcẩn thận khống chế tốc độ xe, chờ khi đèn đỏ quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020874/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.