Cố Mặc Hàm quay người lại thì thấy Triệu Tịch Vũ đã đitới:"Triệu học muội, cô cũng đến."
Triệu Tịch Vũ nghe được xưng hô thế này động tác hơichựng lại, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng: " Triệu học muội?Giữa chúng ta chỉ có thể là học trưởng cùng học muội sao?"
Cố Mặc Hàm nhìn thẳng về phía Triệu Tịch Vũ: "Tôinghĩ rằng, mấy năm trước lúc ở Mỹ, chúng ta đã nói rất rõ rồi."
Viền mắt Triệu Tịch Vũ dần dần đỏ: "Nhưngmà, đã nhiều năm em vẫn chưa hết hi vọng."
Cố Mặc Hàm khẽ rũ mi mắt, năm đó cũng chỉ trách mìnhkhông tốt, không chỉ có tạo thành hiểu lầm giữa anh và Tần Vũ Dương, mà cũnglàm chậm trễ vị học muội này.
Cố Mặc Hàm mở miệng muốn nói cái gì lại bị Triệu TịchVũ ngắt lời, cô ta thay đổi vẻ nhu nhược vừa rồi, mang trên mặt nụ cười kiênđịnh: "MặcHàm, em sẽ không từ bỏ, một ngày nào đó anh sẽ phát hiện, em so với Tần VũDương còn tốt hơn, em so với cô ta còn yêu anh hơn."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Bọn Hà Văn Hiên tạm ngừng bát quái đều đồng loạt nhìnsang.
"Đầuđá, ai vậy, trông kìa, ánh mắt nhìn Hàm tử thật là thâm tình nha!" Hà Văn Hiên khoác bả vai Thạch Lỗi hỏi.
"Côta sao, là nguyên nhân gián tiếp làm cho Hàm Tử phải thủ thân như ngọcđó." Thạch Lỗi liếc Triệu Tịch Vũ một cái tức giận nói.
"Nguyênnhân gián tiếp? Vậy nguyên nhân trực tiếp là gì?"
"Nguyênnhân trực tiếp là tiêu hương ngọc tổn."
"Đầuđá cậu nói rõ cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020863/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.