Tiếng mưa rất to, còn có tiếng nói chuyện điện thoại ở sau lưng nhưng đều bị câu hỏi đơn giản này đè ép hết.
Sống tốt không?
Thực ra sống rất tốt, chẳng có ai có thể vì mối tình đầu không thành mà không gượng dậy nổi cả.
Nhiều năm nay cô vẫn ăn ngon ngủ ngon, lên lớp rồi làm việc...
Rất nhiều suy nghĩ mơ hồ xẹt qua, bản thân bị giám sát một năm ra sao, giường như muốn điên luôn, lúc đi tìm anh thì tài khoản trò chơi đã bị hủy, QQ mãi mãi không sáng đèn, đến tới trường đại học nào, thậm chí thành phố nào cũng không biết... Nhưng hàng vạn lời đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là lời nói tầm thường nhất.
"Rất tốt," Cô nói qua loa, ngược lại lại đá câu hỏi về phía anh, "Anh thì sao?"
Bạn xem năm tháng không chỉ giết chết dung mạo mà còn cắt mất cái lưỡi nói lời thật lòng nữa.
Anh nhìn cô.
Cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của anh, nhất thời trong lòng có chút chột dạ, nghĩ bụng anh không phải ghi thù như vậy chứ?
Sau đó liền nghe thấy anh lên tiếng: "Miễn cưỡng sống được."
Miễn cưỡng sống được.. Miễn cưỡng sống được...
Gặp lại tình cũ không phải nên là "Anh tốt không?" "Tôi rất tốt", "Em cũng rất tốt" những câu trả lời này sao? Nhưng sao anh lại cứ nói câu nói như này.
Cô không biết tiếp lời gì chỉ đành cười nói: "Khiêm tốn rồi đấy, mấy năm nay anh cũng coi như có thành tựu."
Sau đó hai người lên xe, Tư Niệm ngồi bên phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-muon-quen/120848/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.