Xuống đến bếp, nó thấy mẹ hắn đang cặm cụi lặt rau. Nó liền đi tới và lên tiếng
-Phu nhân để cháu giúp cho ạ!
-A…. – Mẹ hắn quay lại – Là cháu à….Để cô lặt được rồi, cháu ngồi ở ghế đi!
-Nhưng…..
-Không sao. Tay cháu như thế kia mà phụ gì chứ! Cháu cứ ngồi đấy đi….! Cũng đâu có nặng nhọc gì, cô làm nhanh thôi mà!
-………
-Vâng….! – Nó ái ngại trả lời
-Ừ. Khi nào tay cháu lành lại rồi, muốn làm gì cô cũng không cấm, rõ chưa?!
-Cháu biết rồi ạ….!
-Ngoan! –Mẹ hắn xoa đầu nó – À mà này Bảo Di, cháu thích ăn gì?
-Cháu ấy ạ? Ừm…. – Nó nghĩ ngợi – Món gì cũng thích ạ!
-À…cháu cũng dễ nuôi nhỉ?! – Mẹ hắn cười cười
-Haha….
-Vậy…cháu không thích gì?
Nó không nghĩ ngợi liền trả lời ngay
-Hành ạ! Cháu ghét hành lắm!
-Hành sao? – Thiên Lam có hơi ngạc nhiên
-Vâng…! Có chuyện gì sao ạ?!
-Không….! Chỉ là….một người bạn của cô cũng giống như cháu vậy! Món gì cũng thích, chỉ ghét mỗi mấy cọng hành bé tí thôi!
-Vậy sao? – Nó thoáng ngạc nhiên
-Ừ, không ngờ đấy…!
-Vâng…
-………..
-Cô ấy….bây giờ….thật là buồn quá…!
-……..?
-Cháu thấy….phu nhân có vẻ buồn khi nhắc đến cô ấy….Có chuyện gì sao..?!
-…………..
-Nếu là chuyện không nói được thì cũng không sao đâu ạ!
-À không…….Khi nào có dịp, cô sẽ kể cho Bảo Di nghe! – Thiên Lam mỉm cười
-Vâng….
Hai người đang nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-ham-anh-yeu-em/3166700/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.