Editor + Beta: Tiểu Hy.
Khương Tuệ sau ngày đó từ Triệu gia trở về, nói thế nào cũng không chơi cùng Lương Thiên Nhi và đám Triệu Nam nữa.
Mặc dù là con nít, nhưng tam quan bất đồng cũng làm người ta cực kì khó chịu.
Vì hòa hợp với tập thể, Khương Tuệ đành phải ra ngoài xem đám Tôn Tiểu Uy đá bóng.
Tôn Tiểu Uy nhìn cục bột mặt đầy vết thương ngồi đó, ghét bỏ đến lông tơ cũng muốn nổ tung: “…”
Khương Tuệ có bệnh không! Không đi chơi nhảy dây, đóng vai gia đình với đám con gái mà lại tới xem bọn họ đá bóng!
Những năm này người mua nổi bóng đá quá ít, Tiểu Tôn thiếu gia tiền hô hậu ủng[1], mang theo một đám nhóc chạy tới chạy lui trong sân.
[1] Tiền hô hậu ủng: Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có linh ủng hộ.
Rất nhiều lần không ghi bàn được nên Tôn Tiểu Uy tức giận, cậu ta quen đổ lỗi cho người khác nên đã đổ thừa tại Khương Tuệ đang ngồi trên bậc thang.
“Con nhỏ xấu xí, đều tại mày, nhìn cái gì mà nhìn, ảnh hưởng tao phát huy!”
Khương Tuệ một chút cũng không ngại người khác công kích.
Ở trong mắt cô, Tiểu Tôn thiếu gia giống như một khối thịt di động khôi hài, hung dữ nhưng lại không có lực uy hiếp.
Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa sáng ngời, bên má lộ ra một nụ cười đáng yêu. Khương Tuệ che mắt lại: “Tớ không nhìn nữa.”
Tôn Tiểu Uy nghẹn đỏ mặt, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-em/208076/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.