Editor: Yang Hy.
Khương Tuệ sửng sốt, tay cô bị nắm lấy, gắt gao siết chặt trong lòng bàn tay anh.
Anh lặp lại: "Tôi yêu em."
Một lần lại một lần.
Thẹn thùng và chút vui vẻ nhàn nhạt bắt đầu lan ra trong đầu Khương Tuệ, ánh mắt cũng lộ ra ánh sáng.
Ánh mắt cô tựa như sương mai trong suốt, nghi hoặc lại vui vẻ một cách khó hiểu.
Khương Tuệ trúc trắc kêu: "Trì Yếm tiên sinh?"
Trì Yếm nhìn cô chăm chú: "Ừm."
Cô chần chừ nói với anh: "Xin lỗi, tôi không nhớ chuyện chúng ta kết hôn."
Cảm xúc của anh nhàn nhạt, thâm trầm như bầu trời đêm.
"Không sao." Ngữ điệu của anh trầm ổn, "Tuệ Tuệ, yêu không phải ký ức, là một loại cảm giác."
Trì Yếm chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày anh khai sáng cho người ta.
Cô mờ mịt nhìn anh, hồi lâu sau mới trả lời: "... Ồ, đúng, đúng vậy." Bỏ đi, người dưới một mái hiên, anh nói cái gì tôi đều đồng ý trước.
Trì Yếm trầm mặc.
Anh biết mình không am hiểu chuyện này, thậm chí dỗ người ta vui cũng vụng về. Lúc cô còn nhỏ, Trì Yếm còn cảm thấy anh không tự nói xấu mình thì sẽ làm tổn thương cô.
Trì Yếm thật sự không còn cách nào, rũ mắt hỏi cô: "Em có muốn thứ gì không?"
Khương Tuệ có chút tò mò: "Tôi muốn gì anh cũng cho sao?"
Trì Yếm dừng một chút: "Trong phạm vi cho phép."
Người không rõ tình hình không có cảm giác an toàn, Khương Tuệ thử thăm dò nói: "Ngày mai tôi có thể không ăn cháo trắng không? Cho tôi ăn thịt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-em/1248611/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.