Editor: Yang Hy.
Nghe câu này, Trì Nhất Minh có chút bất ngờ.
Cậu ta còn cho rằng Trì Yếm có thể nhẫn nhịn, trong trí nhớ thời niên thiếu, Trì Yếm luôn ở trạng thái bình tĩnh ẩn nhẫn, cậu không nghĩ tới anh lại nói ra lời như vậy.
Nụ cười của Trì Nhất Minh biến mất: “Sao không tiếp tục giả vờ? Không phải anh luôn kiên nhẫn sao?”
Trì Yếm lạnh lùng nhìn cậu, che chắn cho Khương Tuệ ở phía sau, ánh mắt lạnh lẽo: “Nhất Minh, cậu thật sự không giống đứa trẻ mà tôi nuôi lớn.”
Trì Nhất Minh cười khúc khích, tựa như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Ngoại trừ cho tôi miếng cơm ăn, anh đã dạy tôi cái gì?” Mà mấy miếng cơm kia, là mẹ cậu ta dùng mạng đổi lấy.
Trì Yếm nhíu chặt mày, cảm thấy mỏi mệt.
Anh xoay người hỏi Khương Tuệ: “Đi cùng tôi không?”
Lúc hỏi câu này, giọng nói của Trì Yếm rất hờ hững, nhưng chỉ có anh mới biết mình không chắc chắn bao nhiêu. Anh không bằng Trì Nhất Minh, không thể cho Khương Tuệ một cuộc sống an ổn, thậm chí còn không thể cho cô tình yêu thật sự.
Trì Yếm biết mình là một người không có tương lai.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, bốn mắt nhìn nhau, Khương Tuệ chỉ nhìn thấy một màu đen vô hạn.
Trong mắt Trì Yếm thậm chí còn không có chờ mong, tựa như cô có lựa chọn Trì Nhất Minh, cũng chỉ là cơn gió thoáng lướt qua ngày hè.
Rõ ràng là đôi mắt đen nhánh, không biết vì sao cô lại nghĩ tới biển, hết thảy cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-em/1248578/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.