Chương trước
Chương sau
Lục Chi Châu dẫn Trì Vi đi ăn lẩu, hai người chầm chậm bước đi, không có gì vội vã, đến khi hai người ăn xong đã hơn mười một giờ đêm.

Ngồi vào trong xe, Lục Chi Châu bảo tài xế lái xe về nhà, Trì Vi hỏi anh: “Không đi sao?”

“Muộn quá rồi.” Lục Chi Châu nói với tài xế: “Đổi sang tối mai nói chuyện với mấy người đó sau.”

Trì Vi không khỏi mỉm cười, cái người này giở tính phúc hắc ra cái là… đẹp trai hẳn.

Quả nhiên là người yêu mình.

Tài xế chở hai người về nhà rồi mới gọi điện cho ông cụ Bộc, ông cụ biết rõ Lục Chi Châu cố tình làm vậy mà vẫn phải vui vẻ cười hỏi có phải do nhà ông phạm lỗi ở đâu đó khiến cho tổng giám đốc Lục mất hứng đúng không?

Tài xế nói không biết, sau đó lại làm như vô tình thốt lên: “Nhưng tâm trạng bạn gái Lục tổng không tốt là thật.”

Bộc Tử Ngang đã không nhịn được nữa rồi, thấy bố mình vừa cúp điện thoại đã hỏi ngay: “Bố, anh ta có đến không?”

“Đến, đến, đến, đến cái gì mà đến!” Chỉ vì một bản hợp đồng mà mãi không ký được khiến cho ông cụ Bộc điên tiết vô cùng: “Mày chọc ai cũng được, cớ sao mày cứ phải chọc đến bạn gái của Lục Chi Châu hết lần này tới lần khác vậy?”

Ông cụ Bộc buông tiếng thở dài, đứng dậy bỏ đi.

“Anh ta cho chúng ta leo cây sao?” Bộc Tử Ngang đi theo bố mình: “Anh ta tưởng anh ta là Lục Chi Châu thì lớn lắm à, không ký thì không ký, có phải mỗi nhà bọn họ mới có công ty to đâu, bố…”

“Mày thì biết cái gì!” Bộc Tử Ngang vẫn đang định nói tiếp đã bị ông cụ Bộc cắt lời: “Tối mai mày đi cùng bố, thái độ đàng hoàng nói chuyện với người ta cho tử tế.”

Vừa nghe đến chuyện tối mai vẫn phải đi tiếp khiến Bộc Tử Ngang càng khó chịu hơn: “Bố, ngày mai con phải quay phim, làm gì có nhiều thời gian để lãng phí như này, nếu ngày mai anh ta vẫn lạnh nhạt mặc kệ chúng ta tiếp thì phải làm sao?”

Ông cụ Bộc: “Ngày mai không được thì ngày kia, ngày kia không được thì ngày kìa, tóm lại, nếu cái hợp đồng này mà không ký được thì mày đừng hòng mà đi đóng phim!”

Trì Vi vô cùng mệt mỏi, về đến nhà đã nằm vật ra giường, không muốn động tay vào bất cứ thứ gì.

Lục Chi Châu tẩy trang cho cô, cúi người bế cô dậy: “Cả người toàn mùi lẩu, tắm xong rồi ngủ tiếp.”

Trì Vi cảm thấy mệt mỏi cùng cực, cả người ngả vào lòng anh, tay ôm eo anh, đôi mắt khép hờ, nũng nịu nói với anh: “Châu Châu, lưng em mỏi quá.”

Môi Lục Chi Châu ghé sát bên tai cô: “Để anh xoa cho em.”

Khi Trì Vi mở mắt mới nhận ra mình đã bị anh ôm vào phòng tắm, hơi nước nóng mịt mù bay kín phòng, hàng lông mày khẽ thay đổi, cô nói: “Anh không được nhân cơ hội mà bắt nạt em đâu đấy.”

“Được.”

Lục Chi Châu mở khóa quần cho cô rồi cởi sạch sành sanh, anh ôm cô đứng dậy rồi nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm.

Anh lấy sữa tắm rồi xoa lên lưng cô, vừa massage vừa tắm cho cô.

Trì Vi đổi tư thế để anh tiện massage hơn, anh xoa bóp vừa phải, không nhẹ quá mà cũng không quá nặng tay, cô thoải mái híp mắt lại, tựa như một bé mèo ngoan ngoãn.

“Chi Châu, anh mở tiệm massage đi, chắc chắn sẽ kinh doanh tốt lắm đấy.”

Lục Chi Châu có hiểu biết về huyệt đạo trên cơ thể người nên khi anh nhấn tay xuống, bao mệt mỏi trong ngày cũng tan đi.

Lục Chi Châu hỏi cô: “Em đồng ý để anh đi massage cho người phụ nữ khác sao?”

Trì Vi: “Anh dám?”

Lục Chi Châu: “Không dám.”

Trì Vi cười, xoay mình lại, nắm lấy tay anh: “Mỏi tay không?”

Lục Chi Châu: “Mỏi.”

Thật ra thì cũng không mỏi lắm vì anh thường xuyên massage cho cô nên tay cũng được tập thể dục, cơ mà anh đang muốn làm cô xót mình một chút thôi.

Lục Chi Châu đạt được mục tiêu của mình thật, Trì Vi đang xoa tay cho anh.

Xoa được mấy cái, Trì Vi bất ngờ hất nước lên người anh, áo sơ mi ướt đẫm một mảng, khoe ra cơ ngực rõ ràng của người đàn ông, giọt nước như đang chu du khắp khuôn ngực anh, lộ ra vẻ quyến rũ chết người.

Cô cười, rồi lại hất nước vào người anh.

Lục Chi Châu cầm tay cô, nghiêm túc nói: “Đừng nghịch.”

Trì Vi tránh khỏi tay anh, đứng lên ngả người vào lòng anh, ôm chặt đầu anh rồi cúi xuống hôn anh, Lục Chi Châu hôn trả, nhẹ giọng nói: “Không phải nói không được bắt nạt em à?”

Cô cứ làm càn thế này, anh không dám đảm bảo mình còn có thể nhịn được nữa.

“Anh không thể bắt nạt em.” Bàn tay mảnh khảnh mềm mại của người phụ nữ từ từ cởi từng cúc áo sơ mi của anh, khóe môi Trì Vi nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Nhưng em có thể bắt nạt anh.”

Nhưng lời vừa thốt ra với đầy vẻ đắc ý không được bao lâu, Lục Chi Châu đã bước vào bồn tắm, thế là người nào đó lại bắt đầu cầu xin tha thứ.

Ai bắt nạt ai, đây không phải chuyện có thể dùng miệng mà nói được.

*

Hôm sau, Trì Vi kết thúc công việc sớm hơn bình thường nhưng Lục Chi Châu vẫn còn bận nên anh để cho tài xế đến đón cô.

Bùi Tâm Nghi thấy Trì Vi không ngồi xe của công ty nên mở miệng trêu chọc: “Không phải Lục tổng đến đón thì tài xế trong nhà cũng đến đón thay, chị Vi à, xe với tài xế của công ty hữu dụng lắm đấy.”

Bùi Tâm Nghi không biết là vị tài xế cường tráng này còn có thêm chức vụ nữa là làm vệ sĩ cho cô, đáng lẽ Lục Chi Châu còn định sắp xếp thêm mấy người nữa cơ nhưng anh nghĩ đến thân phận hiện giờ của Trì Vi thì thấy không ổn lắm, hơn nữa Trì Vi cũng không thích phách lối như vậy, cuối cùng anh để cô tự chọn một người tài xế nhìn khá thật thà chất phác, nhưng thực tế là anh ta có thể quật ngã mấy người vệ sĩ cao to lực lưỡng chỉ trong vỏn vẹn vài phút đồng hồ.

Trương Hiên tan làm cùng lúc với Trì Vi, thấy một chiếc xe đỗ ngay gần đấy nên anh buột miệng hỏi: “Xe của bạn trai à?”

Trì Vi không chối.

Trương Hiên sinh lòng tò mò, muốn nhìn xem bạn trai Trì Vi là người như thế nào, nhưng biểu hiện rõ quá thì không tốt lắm nên anh chỉ nói: “Về sớm nghỉ ngơi đi, để ngày mai chơi cho sướng.”

“Anh Hiên, anh cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi.”

Trì Vi cầm túi đi sang bên đường, tái xế bước xuống xe mở cửa cho cô bước vào.

Trương Hiên nhìn ở phía xa, anh ta bị cận nhẹ nên không nhìn rõ mặt người đàn ông lắm, dứt khoát lấy điện thoại trong túi ra mở camera hướng về phía người đó rồi chụp tách một cái.

Nhìn thấy gương mặt người đàn ông trong bức ảnh mà Trương Hiên không kiềm được phải nhíu mày một cái, trong đầu nghĩ: Trì Vi xinh đẹp thế này, sao mắt nhìn người lại kém thế được.

Tài xế đang tập trung lái xe không hề biết rằng mình đã bị người ta chê bai một trận, anh dừng xe dưới công ty rồi nói: “Cô Trì đợi một lúc, Lục tổng sẽ xuống ngay lập tức.”

“Ừ.”

Trì Vi mở điện thoại, ấn vào phần tin nhắn riêng tư trên weibo, quả nhiên “Sầu riêng ba đồng” nhận được mười mấy cái tin nhắn thoại.

Cô lấy tai nghe từ trong túi xách cắm vào điện thoại, ấn vào từng tin nhắn để nghe thì nhận ra đây là giọng nói của một ông già.

“Sầu riêng ba đồng, ông thực sự rất thích cách vẽ truyện của cháu, câu chuyện trong sách xuất bản của cháu giống hệt với cuộc sống của ông và người bạn đời của mình trước kia vậy, bình yên ngọt ngào, thỉnh thoảng sẽ có những cãi vã nho nhỏ, nhưng điều bản thân quan tâm nhất vẫn luôn là đối phương.”

“Trước kia ông còn mắng cháu gái mình vì con bé suốt ngày đọc truyện tranh, ông cảm thấy đấy là việc rất vô bổ, bây giờ thì bị vả mặt rồi, ông còn mê đọc truyện hơn cả con bé. Cháu không cập nhật truyện nữa khiến ông rất sốt ruột, nhưng nếu cháu đăng chương mới lên thì ông lại không dám đọc vì truyện còn chưa hoàn.”

Nghe được lời thủ thỉ tâm tình của ông lão mà Trì Vi phải bật cười, còn nghĩ rằng ông lão là một người rất teen, đến cả ngôn ngữ mạng như “vả mặt” mà ông còn biết.

Trì Vi nghe vô cùng chăm chú, không để ý Lục Chi Châu đã xuống từ bao giờ, anh mở cửa xe ngồi xuống, hỏi cô: “Cười gì đấy?”

“Một ông lão siêu cấp đáng yêu gửi tin nhắn cho em.”

Lục Chi Châu ngạc nhiên: “Em còn có cả fan lớn tuổi nữa sao?”

Trì Vi ngẩng đầu: “Anh đừng có mà coi thường người khác.”

“Ông ấy nói gì với em đấy, cho anh nhìn một chút.”

Lục Chi Châu nghiêng đầu qua nhìn thì thấy là tin nhắn thoại, anh lấy một bên tai nghe của Trì Vi đeo lên tai, quả thật là giọng nói của một ông cụ.

“Cháu gái Sầu riêng ba đồng à, có phải chương mới sẽ được đăng trong tuần này đúng không, cháu cứ vẽ từ từ thôi, ông không vội không vội đâu.”

“Mỗi ngày chỉ xem đi xem lại weibo của cháu đến mười mấy lần, để xem cháu đã đăng chương mới hay chưa thôi.”

Những lời này cũng khiến Lục Chi Châu phải bật cười.

Đúng là một ông lão đáng yêu, giống hệt ông ngoại của anh.

Ông cụ Bộc và Bộc Tử Ngang đã đợi ở Hoa Thịnh một lúc lâu, coi như bị bỏ bom ngày đầu nhưng bọn họ cũng không dám tỏ vẻ khinh miệt, thấy hai người, ông cụ Bộc vội vàng đứng lên, cung kính mời chào: “Lục tổng, làm mất thời gian của cậu quá rồi.”

“Mất thời gian thật.” Ánh mắt Lục Chi Châu rơi xuống người Trì Vi: “Thời gian đẹp thế này dùng để hẹn hò có phải tốt hơn không.”

Trì Vi trợn mắt nhìn anh một cái.

Ông cụ Bộc cười khan hai tiếng: “Lục tổng và bạn gái thật sự rất hạnh phúc.”

Lục Chi Châu ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Bộc Tử Ngang, nói ẩn ý sâu xa: “Thì ra ông biết đây là bạn gái của tôi.”

Ông cụ Bộc nghe vậy thì tay run lên, cười cười: “Lục tổng, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”

Thấy con trai im như khúc gỗ, ông đạp con mình một cái: “Thằng ngốc này, còn không nói xin lỗi với Lục tổng đi.”

Bộc Tử Ngang cũng đứng lên, cười nói: “Lục tổng, đấy chỉ là hiểu lầm thôi, chẳng qua khi ấy chúng tôi đang quay phim, Trì Vi là một diễn viên giỏi với thái độ vô cùng chuyên nghiệp, để cảnh phim đạt được chất lượng tốt nhất mà khiến bản thân bị thương, đây đều là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi nên ngăn cô ấy lại rồi gọi diễn viên đóng thế tới.”

A!

Trì Vi cười nhạt.

Anh ta nói như vậy, thế ra lỗi là do cô không cần diễn viên đóng thế tới diễn thay mình à?

Cô nhìn Lục Chi Châu, gương mặt anh đang mang biểu cảm “Em cứ việc trả thù đi”, người như Trì Vi sẽ không bao giờ gây họa cho người khác nhưng nếu người khác gây khó dễ cho cô thì cô sẽ ghi thù mãi mãi. Nếu bạn trai đã mưu đồ cho cô như thế này thì tất nhiên cô sẽ không thể bỏ qua cơ hội nghìn năm này rồi.

“Ảnh đế Bộc cứ nói đùa, nói đến việc chuyên nghiệp sao tôi có thể sánh được với anh.” Khóe môi Trì Vi cong lên: “Nghe nói gần đây ảnh đế đang quay một bộ phim, hình như tên là… Suspense?”

Bộc Tử Ngang bị nụ cười của cô quyến rũ đến dại người, ngơ ngác trả lời: “Đúng là Suspense.”

“Suspense thật khiến người ta trở nên điên rồ mất não.” Trì Vi bày ra vẻ như đang suy nghĩ điều gì, cô chuyển hướng sang Lục Chi Châu, nhẹ giọng nói: “Chi Châu, em muốn mời ảnh đế Bộc một món ăn nhưng không biết ảnh đế có muốn ăn hay không.”

Bộc Tử Ngang còn đang nghĩ không biết Trì Vi định làm trò gì thì đã nghe thấy ông cụ nhà mình đáp lời: “Thích ăn thích ăn chứ, chỉ cần Lục tổng và cô Trì mời thì con tôi đều thích ăn!”

Lục Chi Châu cũng tò mò không biết người yêu mình đang muốn làm gì, anh giơ tay gọi người phục vụ tới: “Vi Vi, nếu Bộc tổng đã nói vậy rồi thì em cứ việc gọi đi.”

“Tốt lắm.” Trì Vi hỏi nhân viên phục vụ: “Xin hỏi óc lợn ở đây bao nhiêu tiền một phần?”

Nhân viên trả lời: “Xin lỗi cô, nhà hàng chúng tôi không có óc lợn, nhưng nếu cô muốn ăn, chúng tôi có thể ra ngoài mua giúp cô với giá 50 đồng một phần.”

“Không phải tôi.” Trì Vi chỉ vào Bộc Tử Ngang: “Anh ta mới là người muốn ăn.”

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế làm cho anh ta năm phần đi, không nhiều không ít, vừa đủ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.