Lục gia. 
Lục Chi Châu vừa bước vào cửa, dì quản gia liền chạy ra chào: 
-Cậu chủ nhỏ về rồi. 
Dì làm ở Lục gia tới giờ đã được chừng 10 năm, đã vô cùng quen thuộc với người nhà họ Lục, nhỏ giọng dặn dò: 
-Cậu nhỏ, hôm nay tâm tình ông Lục không tốt lắm, lát nữa cậu nói chuyện chú ý một chút. 
-Cháu biết rồi, dì Trần. 
"Ai nha, Chi Châu đã về rồi! " Tô Nghi Cầm nghe được tiếng Lục Chi Châu liền chạy từ trên tầng xuống: 
-Ở Mỹ ba năm có khác, con đẹp trai lên rất nhiều đấy! 
Lục Chi Châu không phản ứng gì, thay xong giày liền đi về phòng ngủ. 
Lục Hồng Đức từ trên đi xuống thấy cảnh này, liền nhíu mày, trầm giọng nói: 
-Dì Tô đang nói chuyện với con đấy, cái thái độ của con như vậy là sao hả! 
Lục Chi Châu nhìn ông một cái: "Cha, nếu như cha gọi con trở về chỉ để cãi nhau cùng con, thì con nghĩ con không cần thiết phải trở về nữa." 
Lục Hồng Đức chuẩn bị nổi giận, Tô Nghi Cầm vội vã giảng hòa: 
-Hồng Đức, đừng cãi cọ với con nữa. 
Lục Chi Châu quay về phòng ngủ, hai mươi phút sau dì Trần gõ cửa kêu anh xuống tầng ăn cơm. 
Lục Quý Đồng cũng về nhà, sau ba năm, bốn người cùng ngồi trên bàn ăn một bữa cơm, bầu không khí có chút kì lạ. 
Tô Nghi Cầm và Lục Quý Đồng nháy nháy nhau, cuối cùng Tô Nghi Cầm đưa ra hai cái chìa khóa xe, cười với Lục Chi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-em-yeu-em-cung-chieu-em/2178992/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.