Chương 67
Từ Tri Tuế vội vàng mặc áo ngủ rồi chạy tới sau cửa, hít sâu ba hơi mới có đủ can đảm mở cửa, nở nụ cười nịnh nọt với Chu Vận: “Mẹ…”
Kỳ Nhiên thay quần áo xong cũng đi ra theo, sửa sang lại cổ áo đứng ở cửa ra vào, cung kính gọi một tiếng: “Dì.”
Sắc mặt Chu Vận u ám hệt như mây đen trong màn đêm, đuôi mắt nhẹ nhàng đảo qua hai người, hừ một tiếng: “Ơ, ở nhà cả à? Sao vừa nãy mẹ ấn chuông cửa nửa ngày mà không thấy ai trả lời?”
Ngón tay Từ Tri Tuế sờ sờ trán, cúi đầu chột dạ nói: “Gì ấy nhỉ, à, hôm nay bọn con ra ngoài nên hơi mệt, về tới nhà thì ngủ một giấc ạ.”
Chu Vận lườm cô một cái sắc lẹm, ánh mắt rơi vào vết hoa hồng đỏ trên cổ cô, tức giận chỉnh lại cổ áo chưa kịp bẻ cho cô, vẻ mặt vết đầy mấy câu khinh thường như “Mẹ con là người từng trải”, “Chút chuyện lén lút kia của các con làm sao qua được mắt mẹ”, “Vừa làm gì trong lòng không tự biết sao?”.
Từ Tri Tuế bị bà nhìn chằm chằm thì thẹn thùng đỏ cả mặt, hận không thể đào một cái hố chôn mình cho xong.
Kỳ Nhiên thấy thế tiến lên, khom lưng lấy dép cho Chu Vận: “Ngại quá dì, để dì đợi lâu rồi, dì mau vào đi.”
Chu Vận lại nhẹ nhàng liếc nhìn anh, sắc mặt lúc này mới có chút hòa hoãn, từ từ đặt chiếc túi xô lên ngăn tủ rồi khom lưng ngồi xuống ghế thay giày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-em-da-nhieu-nam/3362491/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.