Chương 9
Từ Tri Tuế tìm khắp khu nội trú, cuối cùng tìm được Kỳ Nhiên trên sân thượng.
Anh ngồi trên mép nóc nhà, hai chân lơ lửng rủ xuống, ngẩng đầu nhìn trời, không nhúc nhích, trong bóng lưng gầy gò lộ ra vẻ ưu tư vô tận.
Từ Tri Tuế không dám gọi anh, cũng không muốn anh cô độc như vậy. Cô có hơi sợ độ cao, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, cô vẫn lấy hết can đảm đi qua, yên lặng ngồi xuống bên cạnh anh. May mà bên cạnh có rào chắn, cô vịn thật chặt, chỉ cần không nhìn xuống lầu thì cũng không quá sợ hãi.
Cô bình tĩnh lại, giữ nguyên tư thế giống anh rồi nhìn lên bầu trời.
Thời tiết thật sự rất tốt, vạn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm, xa xa còn có máy bay duyệt binh bay qua để lại khói màu.
Rõ ràng là ngày cả nước cùng chúc mừng, ông trời lại mở ra một trò đùa lớn với bọn họ như vậy.
Nhận ra cô tới gần, lông mi Kỳ Nhiên khẽ run, thật lâu sau anh mới nói: “Tớ biết tình hình của bà ấy không tốt lắm, tớ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ tình hình còn tồi tệ hơn dự đoán của tớ, thậm chí có thể bà ấy sẽ không đợi được tới lúc tớ thi đại học xong.”
Giọng anh khàn khàn ẩn giấu tiếng rung nhẹ, ánh mắt tuyệt vọng đó tựa như một cây gai thật dài đâm sâu vào lòng Từ Tri Tuế, khiến cô đau đớn không thôi. Cô hít một hơi thật sâu, an ủi anh: “Cậu đừng nản lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-em-da-nhieu-nam/3358138/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.