Áng mây thứ 67 : Cổng địa ngục (2)
Số phận chính là kỳ diệu như vậy, em muốn giữ lại, nhưng đến cuối cùng mới hiểu được chúng chỉ là một loại pháo hoa.…Em không muốn tranh giành, lại như không khí lơ đãng bị hít vào trong phổi, chờ khi muốn thoát ra lại phát hiện, em rốt cuộc không thể rời khỏi anh.
Nói rồi khẽ cười, bà Trương lại nhìn Vĩnh Khoa với cặp mắt chứa đầy niềm hy vọng. Bỗng, luồng khí trắng túa đến bao quanh Vĩnh Khoa, chất giọng dịu dàng của bà lại vang lên sau đó.
_ Và còn người này nữa.
Là… Trương Tề.
Gương mặt lãnh đạm ngồi nhìn vào một điểm trong giang phòng đơn độc. Từng ngón tay đan xen vào nhau, nét mặt vô cảm. Dường như trong ánh nhìn, Trương Tề rất lo lắng.
Ông đang lo lắng cho Vĩnh Khoa?
Khẽ nhíu mày nhìn sang bà, Vĩnh Khoa chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy chất giọng dịu dàng của bà cất lên trong khoảng đen :
_ Ông ấy đang rất lo lắng. Con còn nhớ lần con phát sốt chứ? Lúc ông ra tay bắn Vĩnh Kỳ, ông đã nhìn nó với cặp mắt như thế. Sau đó, cũng đã ở lỳ trong phòng mà không để ai biết.
_ Sao? – Vĩnh Khoa ngơ ngác nhìn sang bà, dường như không muốn tin những gì vừa nghe.
_ Là thật. Ta đã nói, ta là một linh hồn, ta âm thầm quan sát những người thân của mình trong bóng đêm. Giống như sứ giả của địa ngục. Thật ra, ông con trở nên thế.. chắc cũng do lỗi tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-dang-ghet-em-da-cuop-trai-tim-anh-roi/2429689/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.