Áng mây thứ 64 : Vị… ghen (1)
Những ngày đầu thích anh- Em cứ nghĩ là cảm giác nhất thời- Rồi dần theo thời gian nó cũng sẽ biến mất..* Nhưng đến khi...- Tim em biết đau nhói- Khoé mắt em thấy cay cay- Và em không còn cười nhiều như trước nữa- Lúc này em mới biết...- Em đã dành tình cảm cho anh nhiều hơn em nghĩ...* Vì anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của em mất rồi.
Đừng bao giờ rời xa em, anh nhé!
Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng hơn khi có nhiều người ngồi bên nhau. Măm cơm đơn sơ, mộc mạc trở nên ngon hơn bao giờ hết. Hương vị tuy dân dã nhưng chứa đựng cả một tình thương bao la mà ít ai có được.
Biển nhuốm màu của đêm, tối đen khi nhìn từ xa. Những vì sao cứ lấp lánh soi rọi trên tấm áo khoác màu đen mới mẻ. Chẳng đủ để làm sáng cả vừng trời to rộng.
Tối mịt. Là những gì lúc này Thiên Di đang nhìn thấy.
Ngồi trong giang nhà nhỏ, sóc con mải ngắm nghía bên ngoài xem biển thay đổi thế nào. Nhưng… chẳng thấy gì cả.
Vờ nhắm mắt tỏ vẻ mình đang chìm vào giấc ngủ, nhưng thật ra trong lòng Vĩnh Khoa đang rất rất rất… lạ.
Suốt buổi tối, chẳng hề nghe sóc con đoái hoài tới mình làm cậu hơi… giận. Thoáng chốc, chỉ nghe tiếng cười nho nhỏ giữa sóc nhỏ và A Huân. Điều đó càng làm chàng lạnh lùng bực hơn gấp trăm lần. Tiếc là bây giờ cậu không nhìn thấy được cảnh đó nên mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-dang-ghet-em-da-cuop-trai-tim-anh-roi/2429683/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.