Con người ta có thể giả vờ nhắm mắt..Để rồi chìm vào giấc ngủ sâu..
Nhưng tại sao?Không thể giả vờ yêu..Để rồi.. làm cho nhau hạnh phúc !?
Đơn giản là vì..Giấc ngủ xuất phát từ bộ nãoCòn tình yêu.. xuất phát từ trái tim !!
Tít…. Tít…
Từng dòng chữ nhỏ nhắn hiện ra trên màn hình máy tính đang sáng trưng. Chăm chú dò từng hàng một rồi rê chuột đến dòng chữ xanh nhạt. Một tia hy vọng khẽ vút qua gương mặt điển trai.
Vĩnh Kỳ đứng cạnh chiếc máy tính, nét mặt lo lắng, hồi họp hỏi :
_ Sao rồi?
Mãi dán mắt vào màn hình máy tính, Chính An khẽ nói, tay vẫn không ngừng di chuyển con chuột đến từng dòng chữ nhỏ :
_ Có thể là ngôi làng này. Một làng chài ven biển có cảnh sắc rất đẹp. Nếu tính toán của tôi không sai thì theo vị trí của Khoa rơi xuống vực và tiếng nước chạm vào đá, có thể sẽ là ở đây.
_ Vậy chúng ta mau đi thôi.
Đưa tay lấy chiếc áo khoác, Vĩnh Kỳ nói vội rồi quay đi.
Tắt chiếc máy tính, Chính An thở dài, nét mệt mỏi bao trùm cả thân người :
_ Nhưng nơi đó cách thành phố khá xa. Để mai chúng ta sẽ đi. Giờ cũng khuya rồi. À, đừng cho sóc con biết. Nếu không cô ấy sẽ nuôi hy vọng. Ngay cả chúng ta cũng vậy, không biết có một chút hy vọng nào không?
_ Khi nào chưa tìm thấy xác của Vĩnh Khoa thì lúc đó chúng ta vẫn còn hy vọng.
Nói gọn, Vĩnh Kỳ chậm rãi bước đi, bóng dáng cao cao dần khuất sau cánh cửa lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-dang-ghet-em-da-cuop-trai-tim-anh-roi/2429673/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.